Đầu tiên chính là Úc Uyển.
m nay Úc Uyển vừa tức giận với Úc Thời Phong và cô, sợ là cô ta sẽ trút giận lên Y Y.
“Úc Thời Phong, cậu có thể bảo đảm những người khác của nhà họ Úc sẽ không bắt nạt con gái tôi chứ?”
Cô nắm chặt lọ thuốc lấy từ tay Úc Thời Phong, nhìn cậu ta hỏi.
Úc Thời Phong nghiêm túc trấn an cô: “Dì yên tâm, tôi biết thế nào là tôn trọng lời hứa, hơn nữa cũng không tội gì phải làm khó trẻ con.”
Nói xong, cậu ta đưa tay ra với Y Y.
“Cô Y Y, chỉ cần cô nghe lời tôi, không làm những việc không nên làm ở nhà họ Úc, tôi đảm bảo sẽ không ai dám động đến cô.”
Tiểu Y Y nhìn bàn tay to đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, ngước lên nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của thiếu niên, hai má cô bé hơi nóng lên.
“Mẹ, Y Y sẽ ngoan ngoãn chờ mẹ đến đón.”
“Các anh phải nghe lời mẹ, chăm sóc bố thật tốt nhé.”
Cô bé lần lượt ôm A Quân, Tử Niệm, A Nặc và A Diên. Cuối cùng ôm Thẩm Vị Ương, bất đắc dĩ đi từng bước một về phía Úc Thời Phong, nắm lấy bàn tay to ấm áp của
cậu ta.
“Nếu em gái tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
A Quân và Tử Niệm cảnh cáo liếc nhìn Úc Thời Phong, sau đó nắm tay Thẩm Vị Ương chuẩn bị rời đi.
“Mẹ, chúng ta trở về cứu bố trước đi.”
Thẩm Vị Ương miễn cưỡng nhìn Y Y lần cuối: “Y Y, buổi tối phải đắp kín chăn, nếu không sẽ cảm lạnh, mẹ sẽ đón con ngay khi có thể.”
“Vâng ạ, mẹ với anh trai em trai, chị A Diên cũng phải giữ gìn sức khoẻ nhé.”
Cô bé hiểu chuyện vẫy tay tạm biệt với cô.
“Y Y ở đây nhé, đợi anh đến đón em.”
“Anh ta là Nguy Khiêm, trợ lý của tôi, nếu sau này em có việc gì cần thì có thể tìm anh ta.”
Sau khi tiễn mấy người Thẩm Vị Ương rời đi, Úc Thời Phong giới thiệu vài người của mình với Y Y
Anh ta cùng tuổi với Úc Thời Phong, tính tình hòa nhã dễ gần hơn.
“Ngụy Khiêm, đưa cô Lãnh về phòng xem một chút, tôi còn phải tiếp khách.”
“Thẩm Vị Ương, cô có ý gì? Cô đồng ý hợp táng Thời Ngạn cùng tên súc sinh kia sao? Cô cho rằng cô là ai, cô nghĩ mình là gì của Thời Ngạn hả?”
Úc Thời Phong còn chưa nói xong, bên ngoài linh đường truyền đến tiếng kêu gào ầm ĩ, vô cùng nhức óc.
Me!
Y Y nghe thấy tên Thẩm Vị Ương, lo lắng cô xảy ra chuyện nên lập tức chạy ra ngoài, Úc Thời Phong cũng đi theo.
Lúc hai người chạy ra, nhìn thấy Lãnh Diệp và Yến Hồi đang đánh nhau, Thẩm Vị Ương ủ rũ đứng bên cạnh, tâm trạng không tốt lắm.
“Yến Hồi, bình tĩnh lại đi, đây không phải ý của Vị Ương, là thi thể của Thời Ngạn và Úc Nam Đình không thể tách rời nên chỉ có thể làm như vậy thôi!”
Lãnh Diệp không ra tay với Yến Hồi mà chỉ giữ anh ta lại, ngăn không cho anh ta làm tổn thương Thẩm Vị Ương.
Yến Hồi đã quen làm cậu ấm, bình thường đánh nhau cũng chỉ là đánh nhỏ, không phải đối thủ của Lãnh Diệp, rất nhanh đã bị anh ta giữ chặt không thể động đậy, chỉ có thể nghển cổ giãy giụa.
“Anh Diệp, thả em ra, hôm nay em phải hỏi người phụ nữ này cho rõ ràng, rốt cuộc anh Ngạn đã làm gì có lỗi với cô ta, mà sau khi chết lại bị cô ta làm nhục đến như
thế.”
“Yến Hồi, bình tĩnh lại, chuyện này không liên quan gì đến Vị Ương, đây không phải ý của cô ấy.”
“Vậy chuyện này liên quan đến ai?! Thả em ra! Người phụ nữ này không có trái tim. Anh Ngạn đã cứu mạng cả nhà cô ta, vậy mà sau khi anh ấy chết lại bị sỉ nhục thế
này.”
“Liên quan đến tôi.”
Lúc tình cảnh phía trước đang hỗn loạn, Úc Thời Phong bước đôi chân dài đi đến giữa bọn họ, đôi mắt bình tĩnh khinh thường liếc nhìn Yến Hồi.
“Chú Ngạn là người yêu của bố nuôi tôi, sau khi chết, dựa theo di nguyện của ông ấy họ sẽ được chôn cất cùng nhau, nếu chú không phục thì đến tìm tôi, không cần làm khó một người phụ nữ không thể làm chủ.”
“Thằng nhóc này, cậu điên rồi.”
Yến Hồi dần bình tĩnh lại, vùng ra khỏi cánh tay đang buông lỏng của Lãnh Diệp, sau đó đi đến trước mặt Úc Thời Phong, trừng mắt nắm lấy cổ áo cậu ta.
“Thế nên cậu mới hợp táng đúng không?”
Yến Hồi khá cao, còn Úc Thời Phong dù sao vẫn chỉ là cậu bé mười hai tuổi, đứng trước mặt anh ta có hơi thấp, nhưng khí chất cậu ta không giảm đi chút nào.
Cho dù hiện tại đang bị Yến Hồi túm lấy cổ áo, nhưng ánh mắt cậu ta vẫn luôn bình tĩnh, mang theo cảm giác không giận mà nghiêm.
“Chú Yến, tôi vẫn là một đứa trẻ đó, chú làm khó một đứa trẻ e là không tốt lắm đâu.”
Cậu ta bình tĩnh hất bỏ bàn tay đang túm lấy cổ áo mình, sau đó lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách với Yến Hồi.
“Chú có thể tự mình đi hỏi anh họ chú, hỏi xem người mà chủ Ngạn ôm chặt trước khi chết là ai. Tôi yêu cầu hợp táng, chính là để hoàn thành tâm nguyện của hai vị trưởng bối.”
Cậu ta nhẹ nhàng phủi bụi trên cổ áo bằng những ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của mình, vuốt nó thẳng lại.
Dáng vẻ điềm tĩnh này khiến Yến Hồi cảm thấy rất xấu hổ.
Anh ta tức giận siết chặt tay: “Thằng nhóc thối, đừng tưởng rằng tôi không đánh trẻ con.”
Úc Thời Phong vô tội nhún vai, lộ ra nụ cười trìu mến: “Trước tiên chủ nên hỏi chú Diệp dáng vẻ chú Ngạn trước khi chết trông như thế nào, sau đó hẵng tính tới thằng
nhóc tôi đây.”
Yến Hồi nắm chặt tay, cố gắng không đánh thẳng nhóc giả tạo đáng chết này, nhìn Lãnh Diệp nói: “Anh Diệp, đã đến lúc này rồi, anh còn không nói tất cả mọi chuyện cho em biết, nếu anh muốn giấu thì đừng trách em làm ầm ĩ khiến nhà họ Lãnh mất mặt.”
Lãnh Diệp bất đắc dĩ nhìn Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương mệt mỏi xoa xoa thái dương, đau đầu nói: “Không giấu được nữa rồi, cho anh ta xem đi.”
Lúc này Lãnh Diệp mới lấy tấm ảnh ra đưa cho Yến Hồi.
Nghe tin Yến Hồi phát điên đến gây rắc rối cho Thẩm Vị Ương, anh ta lập tức in bức ảnh mang đến đây.
“Vị Ương vốn không muốn cậu khổ sở nên lúc đầu bảo tôi giấu cậu chuyện này, ai ngờ cậu không biết tốt xấu lại đến đây quậy phá…
Yến Hồi mơ hồ nhìn bức ảnh, run rẩy nhận lấy nó.
Đây là – –
Khi nhìn thấy rõ ràng, mặt anh ta lập tức biến sắc.
”
Con dao dài xẹt qua ngực hai người, rõ ràng là một màn thê thảm như vậy, nhưng hai người lại ôm chặt lấy nhau, sống chết không rời.
Tại sao, tại sao chuyện này lại xảy ra.
Cuối cùng anh Ngạn có thực sự tha thứ cho tên súc sinh này không?
Anh Ngạn, anh Ngạn ơi…
Anh ta loạng choạng lùi lại vài bước, ánh mắt dần tối sầm rồi ngất lịm đi.
Lãnh Diệp kịp thời đó lấy anh ta.
Đối mặt với ánh mắt quan tâm của Thẩm Vị Ương, anh ta thở dài: “Có lẽ là bị kích thích, tỉnh lại sẽ ổn thôi.”
Thẩm Vị Ương gật đầu: “Vậy anh dẫn anh ta trở về đi.”
Yến Hồi thích Thời Ngạn bao nhiêu thì anh ta lại ghét Úc Nam Đình bấy nhiêu.
Bây giờ nhìn thấy người mình thích nhất hợp táng với người mình ghét nhất, còn là cảnh tượng hòa thuận, trái tim anh ta hoàn toàn bị ném xuống đất dẫm đạp.
Đôi khi chính là không công bằng như vậy.
Bạn dốc hết tâm can để yêu ai đó nhưng người đó chẳng thèm ngó ngàng đến bạn, thậm chí họ còn quay đầu yêu người làm tổn thương mình nhiều nhất.