Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trong cơ thể của những hung thú ở trường đấu thủ đó cũng có đá long tích hơn nữa còn có thể dung hợp với anh, sau khi đánh bại một con hung thú chỉ cần anh lấy

đá long tích trong cơ thể nó đặt ở trong tay mình thì nó sẽ dung nạp vào bên trong cơ thể anh giúp hồi phục lại những phần xương cốt bị gãy.”

Lãnh Hoài Cẩn lập tức giải thích rõ ràng vì sợ cô lo lắng.

Thẩm Vị Ương sửng sốt một chút, nhưng khi nghĩ đến quan hệ giữa anh và Mặc Bạch kia thì lại cảm thấy chuyện này có vẻ hợp lý.

Nhưng xương bị gãy dù có hồi phục lại cũng rất đau.

Nghĩ tới đây cô vẫn không có cách nào mà không đau lòng và không thể không quan tâm được.

Bản thân thì nói không có gì nhưng nước mắt cô lại trực trào rơi xuống, Lãnh Hoài Cẩn không còn cách nào khác nên đành phải ôm cô vào trong lòng nhẹ nhàng vỗ lưng thủ thỉ: “Làm sao lại khóc rồi, không phải anh nói là anh không sao ư? Chỉ là vì thể chất đặc thù lại không muốn gây sự nên mới nói vết thương rất nặng.”

Cô run rẩy đưa tay ôm lấy anh mà không nói gì.

Cô không biết phải nói gì, vì dù nói cũng đâu thể chia sẻ nỗi đau của anh trong một tháng.

Lãnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng vỗ lưng cô rồi cũng im lặng ôm cô mà không nói thêm gì.

Sau tai nạn có thể ôm nhau như bây giờ, anh cảm thấy phần còn lại của cuộc đời mình vẫn rất may mắn.

“À đúng rồi, A Diên vẫn không thấy ở đâu nên Vệ Trạch và A Quân đã dẫn người đi tìm cô ấy.”

Vì bây giờ anh không sao, nên Thẩm Vị Ương lập tức kể cho anh nghe về vụ bắt cóc Lãnh Diên và Y Y.

Sau khi nghe xong sắc mặt Lãnh Hoài Cẩn không thể khó coi hơn: “Ý em là A Diên bị sốt nặng thì bị vứt bỏ?”

Thẩm Vị Ương gật đầu, trong lòng cũng không thoải mái: “Nói cho cùng vẫn là em liên lụy đến con bé, chắc là Cố Văn Chu muốn lợi dụng các con bé để uy hiếp em, tình cờ là con gái dễ bị con trai khống chế nên dẫn hai chị em con bé đi.”

“Đừng tự trách mình, không liên quan gì đến em.” Lãnh Hoài Cẩn cố gắng động viên đưa tay vuốt tóc cô rồi cười nói: “Sau khi tỉnh lại có soi gương không?”

Thẩm Vị Ương nghĩ đến nỗi đau trên mặt mình, cô bèn đoán hiện tại trên mặt đầy vết thương, nhất định rất xấu xí.

Cô khó chịu né tránh ánh mắt của Lãnh Hoài Cẩn, không muốn anh nhìn bộ dạng của mình lại có chút tức giận: “Nhanh như vậy mà đã chán ghét em sao? Em còn chưa kịp ghét anh khi nhìn bộ dạng của anh bây giờ kìa, râu ria cũng cẩu thả không cạo, muốn chán ghét thì phải là em chán ghét anh.”

Nói xong cô tức giận nện anh một cái. Lãnh Hoài Cẩn cười rồi nắm tay cô nói: “Làm sao anh có thể ghét bỏ em được chứ, trông em bây giờ so với trước kia cũng không khác mấy.”

Thực ra lúc cô vừa bước xuống trường đấu thủ là Lãnh Hoài Cẩn đã phát hiện ra cô rồi.

Thẩm Vị Ương cũng biết những thay đổi gần đây của mình vì cô càng ngày càng quay lại giống với dáng vẻ trước kia.

Bây giờ anh nói như vậy làm cô không khỏi muốn xem bộ dạng mình bây giờ đến mức nào.

Diệp Chiêu Chiêu tất nhiên là đẹp hơn, tuy nhiên đó không phải là cô.

Cô chỉ muốn quay lại trước kia cùng A Cẩn và các con sống một cuộc sống yên bình.

Bước vào nhà vệ sinh, nhìn thấy gương mặt ngày càng quen thuộc trong gương cô lại muốn khóc vì sung sướng.

Thực sự càng ngày càng giống trước đây, thật đáng kinh ngạc, có thể là vẻ ngoài của cô có chút giống Diệp Chiêu Chiêu, còn hiện tại lại vừa có nét của Diệp Chiêu

Chiêu lại vừa có nét của cô, những nét này hài hòa với nhau rất đẹp.

Chỉ cần lấy nguyên nhân là do trang điểm thì sẽ không có ai cảm thấy lạ.

Sau này có thể thoải mái đứng bên cạnh A Cẩn mà không khiến ai phải nghi ngờ.

“Chờ sau khi về nước, chúng ta sẽ đăng ký kết hôn.” Lãnh Hoài Cẩn nhẹ nhàng đi tới và ôm cô từ phía sau rồi tiếp tục nói: “Trước kia anh nói rằng hôn nhân không quan trọng chỉ là nối dõi, anh muốn dùng cả đời để bám lấy em.”

đâu.”

Lãnh Hoài Cẩn không quan tâm cô trở thành như thế nào, nhưng bây giờ khi cô có thể khôi phục lại vẻ ngoài giống như trước sẽ khiến anh thấy vui hơn.

Bởi vì chỉ có như thế này họ mới có thể thoải mái ở bên nhau và anh có thể bù đắp cho cô một đám cưới khác.

“Nhưng hiện tại anh không còn là chủ nhân của nhà họ Lãnh nữa nên hôn lễ phải chờ một chút đến khi kiếm đủ tiền đã.”

Anh cố tình cười trêu chọc cô.

Thẩm Vị Ương cười rồi dùng khủy tay giật vào bụng anh một cái: “Vậy anh phải kiếm tiền thật tốt, vì nếu như không có hôn lễ xa hoa thì em sẽ không gả cho anh

“Râu của anh đang chọc vào em đấy, đừng cọ nữa mà.”

Cô cười muốn đẩy anh ra vì cằm anh đặt ở cổ cô trêu chọc cô làm cho cô cảm thấy ngứa ngáy và có chút không thoải mái.

Lãnh Hoài Cẩn ôm chặt lấy cô: “Em cạo râu giúp anh, anh sẽ buông em ra.”

Râu của anh làm cho cô ngứa ngáy, cô cười, lập tức xin tha: “Được rồi được rồi, em không giúp anh mà được sao, anh cứ buông em ra trước đi.”

Lúc này Lãnh Hoài Cẩn mới buông cô ra, cô đỏ mặt xoay người đi tìm dao cạo râu.

“Cúi đầu xuống đi anh.”

Sau khi làm ướt cằm và tạo bọt, cô vừa định bảo Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu xuống thì anh đã nhanh nhẹn ôm eo cô lên để cho cô ngồi trên bồn rửa mặt, cô hoảng hốt âm lấy cổ của anh và cũng vì sự hoảng hốt đó mà cô cảm thấy ngượng ngùng.

“Anh muốn dọa chết em hả, anh phải nói một tiếng chứ?”

Bồn rửa mặt ở đây tương đối cao nên khi ngồi trên đó cô có thể thuận tiện cạo râu cho anh hơn.

Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu xuống rồi cười nói: “Làm phiền vợ rồi.”

Nhìn gương mặt anh tuấn đột nhiên đến gần, Thẩm Vị Ương chỉ còn biết ngượng ngùng chứ đâu còn tức giận nổi.

Đối với một người đàn ông đẹp trai như anh thì những vết thương chỉ làm tăng thêm sự quyến rũ, khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy làm cho cô cảm thấy trái tim của

mình bị choáng ngợp.

Cô chỉ có thể đọc nhầm trong lòng câu thần chú thanh tịnh, cẩn thận cạo râu vì sợ chạm vào vết thương của anh.

Cô không muốn làm cho anh đau thêm nữa.

Càng không dám tiếp tục nghĩ về việc làm thế nào mà anh đến đây hơn một tháng.

Hơn một tháng trước khi anh cùng cô tiến vào không gian đó để trốn khỏi nhà họ Lãnh thì chắc chắn anh còn đau đớn hơn bây giờ.

Cô có tài đức gì mà lại có thể nhận được tất cả tình yêu từ người đàn ông này.

“Sao em lại khóc? Anh không dám bắt nạt em nữa đâu.”

Mãi đến khi cạo râu xong anh mới thấy được hốc mắt đỏ hoe của cô, điều đó làm anh thấy khó chịu.

Lãnh Hoài Cẩn nâng mặt cô lên sau đó nghiêm túc dịu dàng nhìn cô an ủi: “Không phải bây giờ anh đã không sao rồi sao? Tất cả đã qua rồi, điều em lo lắng nhất bây giờ đã được giải quyết.”

Cô dùng đôi mắt ướt sũng kia nhìn anh khiến anh cảm thấy là con người thực sự khó có thể kiềm chế được bản thân.

Nhưng trên người cô có nhiều vết thương như vậy, anh không đành lòng chạm vào cô ở thời điểm này.

Vì thế Lãnh Hoài Cẩn lui về phía sau một bước, duy trì một khoảng cách nhất định với cô, sau đó anh mới mở miệng nói: “Trong cơ thể huyết sư chính là viên đá Long

Tích cuối cùng. Vị Ương à, sau này chúng ta có thể trở về cuộc sống bình thường rồi giống như người bình thường yêu nhau, cùng nhau già đi rồi cùng nhìn các con lớn

lên.”

Tất cả mọi thứ trong thế giới đó là thảm họa với họ nhưng may thay mọi thứ đã kết thúc.

Hiện tại, họ chỉ cần đưa Diệp Tu Ly ra trước công lý là có thể về nước cùng con cái sống cuộc sống của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK