Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ồ, em biết rồi.”

Đối mặt với sự mất kiên của Lãnh Hoài Cẩn, Thẩm Vị Ương vẫn rất bình tĩnh ngồi đó, ngẩng đầu nhìn anh với một khuôn mặt vô tội rồi nói.

Lãnh Hoài Cẩn siết chặt nắm tay, kìm nén cơn giận của bản thân rồi nói với cô: “Cô còn không đứng dậy, còn chờ tôi bế đến bệnh viện sao?”

Thẩm Vị Ương thầm nghĩ sao anh ấy hiểu ý của mình như vậy chứ, nở nụ cười ngây thơ: “Đúng vậy.”

“Anh rể, anh bế em đi.”

Cô không đỏ mặt dang rộng cánh tay về phía anh như một đứa trẻ, như thể đang đợi anh ôm lấy mình.

Con hồ ly tinh không biết xấu hổ này!

Thân Khiết suýt chút nữa nôn ra máu vì bị chọc tức.

Nhưng ngay lúc này, thân phận của cô ta là chị họ của cô, thật khó để nói quá nhiều lời răn dạy quở mắng, tỏ ra không hài lòng và ghen ghét càng không hợp lý, nên chỉ có thể siết chặt nắm tay và chờ đợi phản ứng của Lãnh Hoài Cẩn.

Và lòng trung thành của Lãnh Hoài Cẩn dành cho “Thẩm Vị Ương” đã không làm cô ta thất vọng.

Anh xoay người đi lên tầng, đẩy một chiếc xe lăn từ trên tầng xuống, sau đó Lãnh Hoải Cẩn dừng xe lăn trước mặt cô: “Tôi sẽ không bế cô, hoặc là cô tự leo lên xe lăn để

tôi đẩy, hoặc là cô tự leo lên xe bên ngoài.”

Tóm lại chính là anh sẽ không chạm vào cô.

Lãnh Hoài Cẩn đã sống nhiều năm như vậy, loại phụ nữ như thế nào anh cũng từng gặp qua.

Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người phụ nữ như Diệp Chiêu Chiêu, người dám ngang nhiên quyến rũ anh trước mặt vợ của anh.

Hơn nữa cô còn là em của vợ anh.

Thật là không biết xấu hổ!

Bình thường gặp phải chuyện khẩn cấp anh sẽ không cẩn thận từng li từng tí đến như vậy, nhưng anh sẽ không chạm đến Diệp Chiêu Chiêu xấu xa mưu mô này.

Nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn có phẩm chất đạo đức của một người đàn ông biết tự bảo vệ mình như vậy, Thẩm Vị Ương không biết mình nên khóc hay nên cười.

“Anh rể quả đúng là học sinh gương mẫu của lớp đạo đức đàn ông.”

Sau khi tự mình thở dài với nỗi xót thương vô hạn, cô tự mình từ từ đứng lên và ngồi vào xe lăn, sau đó đợi anh đẩy mình đi.

Trước khi đẩy cô ra, Lãnh Hoài Cẩn nhìn vỗ về “Thẩm Vị Ương” dặn dò cô ta: “Đưa cô ta đến bệnh viện rồi anh sẽ quay lại.”

Dù Thân Khiết không vui, cũng không thể nói thêm điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đẩy con hồ ly tinh đó đi như thế.

Tuy nhiên, việc anh tìm một chiếc xe lăn đem xuống vẫn khiến cho cô ta rất vui.

Mặc dù anh trung thành với Thẩm Vị Ương, nhưng vậy thì sao, bây giờ cô ta mới là “Thẩm Vị Ương”, và Thẩm Vị Ương đã trở thành Diệp Chiêu Chiêu.

Khi đẩy Diệp Chiêu Chiêu lên phía trước xe, anh cũng không có ý chạm vào cô quá nhiều, bảo cô tự leo lên ghế sau xe, đợi sau khi cô khó khăn lên xe, anh đặt chiếc xe lăn vào sau cốp xe, sau đó rồi ngồi vào ghế lái và bắt đầu lái đi.

Việc né tránh nghi ngờ này cũng quá rõ ràng, nó làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, Thẩm Vị Ương cũng hơi phiền muộn.

Bộ dạng bây giờ của cô so với trước còn xinh đẹp hơn, hơn nữa còn rất trẻ, nhưng anh vẫn không mảy may rung động.

Tuy nhiên anh có ý thức tự bảo vệ mình như vậy, cũng thấy rõ anh rất quan tâm đến mình, bản thân cô nên cảm thấy vui.

Lúc vui lúc không vui, Thẩm Vị Ương cảm thấy mình sắp bị tâm thần phân liệt đến nơi.

Trên đường đi, Lãnh Hoài Cẩn cũng không nói với cô một câu nào, chỉ xem cô như không khí, giống như tối nay chỉ có một mình anh tự lái xe ra ngoài hóng gió.

Lúc đầu, cô còn giả vờ rên rỉ hai tiếng vì đau, nhưng sau khi nhận ra rằng anh không quan tâm đến mình nên từ bỏ.

Sau khi đến bệnh viện, anh bảo cô tự ngồi lên xe lăn như thường lệ, sau đó anh đẩy cô đến khoa phụ sản của bệnh viện.

Đúng lúc Tiêu Diễn cùng với Mộ Vân Tưởng từ phòng kiểm tra đi ra, khi nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn đẩy cô đến, lập tức cười với ý nghĩ xấu: “Tổng giám đốc Lãnh quả là có con mắt tinh tường, cô gái này xinh đẹp hơn Thẩm Vị Ương nhiều, hơn nữa còn rất trẻ, thành niên chưa? Chưa gì mà cậu đã làm người ta ễnh bụng..”

“Cô ta là em họ của Vị Ương.”

Lãnh Hoài Cẩn cắt ngang những lời không lọt tai của anh ta và bình thản giải thích.

Mộ Vân Tưởng cũng nghĩ những lời nói của Tiêu Diễn đã quá trớn, lập tức không hài lòng ngắt lời anh ta nói: “Anh có thể đừng suy nghĩ những chuyện lung tung trong đầu được không? Rõ ràng tổng giám đốc Lãnh vì không muốn Vị Ương muộn như vậy rồi mà còn bôn ba khắp nơi, cho nên mới tự mình đưa em họ của Vị Ương đến bệnh

viện.”

“Được rồi, tôi sai rồi.”

Tiểu Diễn ngoan ngoãn cầu xin sự tha thứ của Mộ Vân Tưởng, sau đó nhìn Lãnh Hoài Cẩn với vẻ đắc ý rồi nói.

“Vân Tưởng mang thai rồi, chuẩn bị bao lì xì trước đi.”

Sau khi nói xong, anh ta ôm vai Mộ Vân Tưởng rời đi.

Vân Tưởng có thai rồi.

Khi nghe được tin này Thẩm Vị Ương rất vui mừng.

Xem như là cô ấy cũng khổ tận cam lai.

Mặc dù Tiêu Diễn vẫn đáng ghét như trước đây, nhưng không thể phủ nhận rằng bây giờ anh ta đối xử rất tốt với Vân Tưởng.

Đợi đến khi cô hoàn hồn lại, Lãnh Hoài Cẩn đã đẩy cô vào phòng khám của khoa phụ sản.

Cô giật mình, lập tức ấp a ấp úng nói: “Anh rể, hình như bây giờ em không sao nữa rồi, anh thuê cho em một phòng bệnh riêng được không, em muốn ở trong bệnh viện

nghỉ ngơi cho khỏe.”

Thật sự là cô chưa từng phá thai hay sảy thai, làm sao có thể kiểm tra được, kiểm tra không ra, bị lộ tẩy thì làm sao.

Sắc mặt của Lãnh Hoài Cẩn trầm xuống: “Quả nhiên vừa rồi cô giả đau thật, cô ầm ĩ lên như vậy để làm gì, cảm thấy rất vui sao?”

Anh biết cô ta đang giả vờ.

Anh vừa đuổi cô ta đi, cô ta liền đau đớn ngã xuống đất, sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy được!

Khi cô ta đánh Vị Ương trông không giống như một người yếu đuối.

Cũng may tối nay Vị Ương không đi cùng cô ta, nếu không bị lừa như thế này chỉ khiến cô hao sức phiền lòng mà thôi.

“Vậy em không có tiền, muốn tìm chỗ ở thì phải làm sao?”

Đối mặt với lời chất vấn của anh, như thường lệ, cô tủi thân nhìn anh bằng đôi mắt ướt át giống như chủ nai nhỏ, giả vờ đáng thương.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn hoàn toàn không làm gì với cô, xoay đầu đi ngay.

Thẩm Vị Ương lập tức từ trên xe lăn đứng dậy đuổi theo, cô vươn tay kéo lấy anh không cho anh rời đi: “Anh còn chưa thuê phòng cho em.”

Thuê phòng cái gì?

Sắc mặt của Lãnh Hoài Cẩn tối sầm lại, chán ghét hất tay cô ra, nhìn cô thờ ơ nói: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô cũng đừng được voi đòi tiên.”

“Cái tát lúc trước cô tát Vị Ương, Vị Ương không tính toán với cô, không có nghĩa là tôi cũng sẽ mặc kệ như vậy.”

Dám đánh vợ của anh trước mặt anh, anh nhất định sẽ khiến cô ta phải trả giá.

Thẩm Vị Ương nhìn anh bảo vệ đồ giả mạo cứ như hàng thật, suýt chút nữa bị tên đần độn này làm cho tức điên lên: “Chị ấy là chị họ em, nếu anh dám làm tổn thương em, chị họ em sẽ không tha thứ cho anh.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Thế nên bây giờ cô vẫn có thể còn sống.”

Thẩm Vị Ương: “… Em không có tiền cũng không có chứng minh thư, anh cần phải tìm cho em một phòng trong bệnh để ở một đêm, nếu không em vẫn cứ đến nhà anh làm phiền mọi người, dù sao chị họ em cũng là người lương thiện và sẽ không bỏ mặc em.”

Lãnh Hoài Cẩn hơi nheo mắt, nhìn người phụ nữ không biết trời cao đất dày trước mặt: “Cô đang uy hiếp tôi sao?”

Thẩm Vị Ương lập tức phủ nhận: “Em không dám uy hiếp anh, em chỉ muốn anh thu xếp cho em một chỗ ở.”

Để nhanh chóng đạt được mục đích của mình, cô lập tức nói thêm: “Anh yên tâm, em cũng không thích ở cùng với chị họ của em. Nhìn chị ấy hạnh phúc, nhìn lại cuộc đời thê thảm của em thì em lại càng buồn hơn, anh chỉ cần sắp xếp cho em một chỗ ở lại phòng bệnh trong đêm nay, em hứa sau này sẽ không đến làm phiền mọi người

nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK