Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên người anh còn bị thương nặng như vậy, cũng không biết đã khỏi chưa, nếu anh còn giả vờ như không có chuyện gì, mặc quần áo chỉnh tề đi đón bạn bè nước

oài, không biết có vấn đề gì không nữa.

Giận thì giận thật, nhưng Thẩm Vị Ương vẫn không khỏi lo lắng.

Nhưng khi cô nghĩ đến hành vi vô liêm sỉ của người đàn ông đó, sau khi tỉnh dậy cũng không sang thăm, nói lời xin lỗi giải thích với cô, cô lại không nhịn được mà cảm thấy phẫn uất.

Sống chết của anh có liên quan gì đến cô, nếu anh không chủ động đến tìm cô, cả đời này họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng cả đời không gặp nhau rõ ràng là không được, bởi vì Thẩm Vị Ương đã đăng ký tham gia một số hoạt động với tư cách là cô chủ Lục tại lễ hội giao lưu văn hóa

vào ngày hôm sau.

Bà cụ Lục còn nhanh chóng đăng ký một buổi biểu diễn violin cho Y Y và piano cho A Diên, để hai chị em lên sân khấu hợp tấu, Tử Niệm thì hát, còn tranh của A Nặc cũng được mang đi trưng bày cho bạn bè nước ngoài xem tại triển lãm tranh.

Bà cụ rất hài lòng với những đứa cháu này, lúc dẫn chúng đến lễ hội giao lưu văn hóa, gặp lại mấy người bạn cũ, trong giọng nói không giấu được vẻ đắc ý.

“Tranh này thật sự do cháu bà vẽ sao?”

Ở hành lang triển lãm tranh, một bà cụ đã sững sờ khi nhìn thấy bức tranh của A Nặc, khó tin đó là bức tranh mà một đứa trẻ 6 tuổi có thể vẽ được.

Bà cụ đắc ý vỗ vai đứa cháu ngoại của mình và nói: “Còn không phải sao? Bây giờ A Nặc nhà chúng tôi là một họa sĩ nhỏ rất nổi tiếng, mỗi bức tranh có thể bán với giá mấy triệu.”

“Cháu chính là A Nặc?”

Sau khi nghe tên A Nặc, một số phụ nữ trẻ người nước ngoài trông rất có khí chất đã đến, vừa nhìn đã biết là làm về công việc nghệ thuật.

Lúc nhìn thấy Tiểu A Nặc, giống như nhìn thấy một thần tượng nhỏ.

“Hello Nặc, cô là fan của cháu. Cô đã đến mọi buổi triển lãm tranh của cháu, nhưng đáng tiếc rất hiếm có cơ hội được gặp mặt. Cháu có thể ký tên cho cô được

không?”

Người nói chuyện là một phụ nữ có vẻ ngoài giống như người nước Z, không ngờ A Nặc cũng rất nổi tiếng ở nước ngoài.

Bà cụ càng tự hào hơn.

A Nặc nhìn Thẩm Vị Ương, chờ ý của Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương mỉm cười xoa đầu cậu bé nói: “Không sao, cô thích con, con có thể nói chuyện với cô.”

Được mẹ khích lệ, cậu bé A Nặc bẽn lẽn chào cô rồi lấy hết can đảm giới thiệu bản thân.

Thẩm Vị Ương, Y Y, A Quân và Tử Niệm kiên nhẫn lắng nghe những lời của A Nặc nói. A Nặc là một đứa trẻ có tính cách rất hướng nội, đôi khi không thể nói quá nhiều ngay cả khi ở bên người thân của mình, mềm yếu khiến người ta phải đau lòng.

Bà cụ Lục càng nhìn càng thích, những đứa trẻ này đều được sinh ra và nuôi dạy rất tốt.

“Vị Ương, thật sự vất vả cho cháu rồi.”

Nghĩ đến những vất vả trước kia mà cháu gái mình phải chịu đựng, trong lòng bà cụ lại cảm thấy khó chịu.

“Nhưng may mắn thay, bây giờ cháu và Lãnh Hoài Cẩn đã hạnh phúc ở bên nhau, sau này có thể cùng nhau chăm sóc cho bọn nhỏ.”

Sau này cùng nhau chăm sóc cho bọn nhỏ sao?

Nghĩ đến người đàn ông đó, tâm trạng vốn khá tốt của Thẩm Vị Ương lại bắt đầu thấy hơi phiền muộn.

Nhưng đúng vào lúc này, Lãnh Hoài Cẩn lại đi tới.

Sau khi trở về, đây là lần đầu tiên họ gặp mặt.

Tưởng chừng như đã xa nhau mấy đời.

Yến Hồi đang đi cùng anh, nhìn thấy cô thì lập tức vẫy tay chào: “Chị dâu, hóa ra chị cũng ở đây, bảo sao vừa rồi không thấy chị ở bên kia, thì ra đây là triển lãm tranh của Tiểu A Nặc.”

Vừa nói, anh ta vừa bế Tiểu A Nặc mới nói chuyện xong với các cô kia, thơm lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “A Nặc giỏi quá! Giúp nước A chúng ta nở mày nở mặt, còn nhỏ mà đã được rất nhiều chị gái nước ngoài làm fan hâm mộ”

“Đúng vậy, A Nặc của chúng ta rất thông minh.”

Bà cụ Lục có ấn tượng khá tốt với Yến Hồi, vì bọn nhỏ mà có thể nói rất nhiều chuyện với Yến Hồi.

Vì vậy, người lớn chỉ còn lại Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn đứng ở đó.

Bởi vì lần trước ở nhà họ Lục vô tình bị Lãnh Hoài Cẩn đẩy ngã xuống đất, cho nên lúc này Tiểu Y Y cũng không còn muốn lại gần bố như trước, mà hơi rụt rè liếc nhìn

anh, sau đó đứng ở sau lưng A Diên, trông có vẻ hơi kháng cự.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy mà trong lòng khó chịu, ngồi xổm trước mặt con gái vuốt ve tóc cô bé: “Y Y, bố nhớ lại rồi, chuyện lần trước là bố có lỗi với con, con có thể tha thứ cho bố không?”

*Bố nhớ lại rồi a?”

Ánh mắt Y Y chợt sáng lên, lúc này nét đề phòng trên gương mặt đã tan biến phần nào, cẩn thận xem xét Lãnh Hoài Cẩn một lượt.

“Bố, bây giờ bố thật sự đã nhớ chuyện trước đây ạ?”

Lãnh Hoài Cẩn trìu mến nhìn nhóc con không có cảm giác an toàn: “Đương nhiên là nhớ rồi, bố đã nhớ lại tất cả mọi chuyện trước đây, xin lỗi vì đã làm mấy mẹ con phải lo lắng.”

Khi nói xin lỗi, anh nhìn về phía Thẩm Vị Ương để nói, nhưng Thẩm Vị Ương không hài lòng với câu trả lời này của anh.

Anh chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, nếu thật lòng thì hôm qua anh nên đến phòng bệnh tìm cô chủ động xin lỗi, chủ động giải thích, chứ không phải nhân cơ hội nói

chuyện với con để bây giờ nói ra một câu nhẹ tênh như vậy.

“Mẹ đưa các con đến gặp phu nhân tổng thống, bà ấy muốn gặp các con từ lâu rồi, nên bảo mẹ đưa các con cùng đến gặp bà ấy.”

Thẩm Vị Ương phớt lờ lời xin lỗi này của anh, đưa bọn nhỏ đến gặp phu nhân tổng thống.

“Anh, anh với chị dâu xảy ra mâu thuẫn gì sao?”

Nhìn bóng lưng rời đi của Thẩm Vị Ương, Yến Hồi đi đến bên cạnh Lãnh Hoài Cẩn, thắc mắc hỏi.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn bóng lưng rời đi của cô, ánh mắt tối tăm: “Đợt này tôi xảy ra chuyện, có phải khiến cô ấy vất vả lắm không?”

Yến Hồi lập tức nói: “Còn không phải sao? Vốn dĩ chuyện của hai người đã đủ gây rắc rối cho cô ấy, mà công ty còn chèn ép cô ấy khắp nơi, thậm chí bà nội còn tìm

cách khiến cô ấy rời khỏi Lãnh Thị, áp lực từ dư luận cũng rất lớn. Cô ấy có giỏi giang đến đâu thì cũng là phụ nữ, sẽ cảm thấy mệt mỏi, anh là chồng của cô ấy, không cho cô ấy được cảm giác an toàn và dựa dẫm, em nhìn thôi mà cũng thấy khó chịu.”

Thấy vẻ mặt Lãnh Hoài Cẩn hơi khác thường, Yến Hồi rất sợ mình nói sai, lập tức bổ sung.

“Nhưng không thể trách anh được. Anh bị mất trí nhớ, cũng không nhớ được chuyện trước kia, nếu đến công ty sẽ bị lộ tẩy. Theo em thấy, chuyện này phải trách tên khốn Úc Nam Đình kia, nhưng bây giờ anh ta cũng đã chết. Ác giả ác báo, đáng đời anh ta!”

Vừa nhắc tới Úc Nam Đình, Yến Hồi lại thấy sôi máu, hận không thể đem người này nghiền thành tro bụi.

Bây giờ điều anh ta hối hận nhất là trong ngày tang lễ, anh ta chỉ nghĩ đến chuyện gây rối, đưa Thời Ngạn đi, cuối cùng lại vô cùng mất mặt vì tức đến ngất.

Nếu không phải tức giận đến ngất đi, chắc chắn anh ta sẽ lật tung quan tài của tên khốn đó lên, ném tro cốt của anh ta đi.

Để cả đời này anh ta không được yên nghỉ, kiếp sau cũng đừng nghĩ tới việc dây dưa với Thời Ngạn.

Một người tốt như Thời Ngạn, cả đời này chưa từng làm chuyện gì thất đức, tại sao ông trời lại đối xử tệ bạc với anh ấy như vậy, phải một tên sao chổi như Úc Nam Đình đến hành hạ anh ấy.

“Úc Nam Đình, tên khốn khiếp đó, ông đây thật mong ông trời có mắt, để anh ta mãi mãi không được yên ổn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK