Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đưa chị và bọn trẻ trở về.”

“Không cần đâu, tôi đưa bọn nhỏ đến bệnh viện gặp A Cẩn. Ngày mai bọn nhỏ phải đi học rồi nên đưa đi gặp bố bọn nhỏ trước.”

Để đề phòng, tạm thời Thẩm Vị Ương không muốn nói cho Lãnh Diệp biết về giao dịch của cô với Úc Thời Phong.

Không phải cô không tin tưởng anh ta, hiện tại người duy nhất trong nhà họ Lãnh cô có thể khẳng định không làm hại Lãnh Hoài Cẩn, chỉ có anh ta mà thôi.

Nhưng bây giờ cô chưa biết sau khi Lãnh Hoài Cẩn sử dụng lọ thuốc này có thể tỉnh lại hay không, và sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào nên tốt hơn hết là tạm thời không

gây chú ý.

“Úc Thời Phong đưa thuốc cho cô à, cậu ta tốt bụng vậy sao?”

Sau khi đến bệnh viện, cô dẫn bọn trẻ đến phòng Lãnh Hoài Cẩn trước, sau đó mang thuốc tới văn phòng Trác Thính Phong.

Trác Thính Phong nhìn lọ thuốc trong suốt, không thể tin Thẩm Vị Ương có thể dễ dàng lấy được như vậy.

Thẩm Vị Ương phá lệ nói: “Thằng nhóc Úc Thời Phong đó cũng không tệ, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi thì có thể có ác ý gì chứ?”

Trác Thính Phong nhớ lại năm mười hai tuổi, anh ấy cũng là một cậu bé trong sáng ngoan ngoãn.

“Tôi sẽ đem đi kiểm tra trước, chậm nhất là ngày mai sẽ có kết quả, nếu như không có vấn đề gì, tôi sẽ đưa cho anh Cổ uống.”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Được, làm phiền anh rồi.”

Trác Thính Phong thở dài: “Có gì mà phiền chứ, tôi cũng hy vọng anh Cẩn có thể mau chóng khỏe lại.”

“Đúng rồi, Lưu Hiểu Vũ có nói cho cô biết chưa? Hôm nay chị Linh Lung lại tới gặp anh Cẩn, nói muốn đưa anh ấy ra nước ngoài chữa trị”

Nghĩ đến người chị độc đoán kia, Thẩm Vị Ương cười mỉa: “Nghe nói rồi, bọn họ thật sự không nhịn được nữa.”

Trác Thính Phong thở dài: “Cũng không thể trách bọn họ, gia tộc lớn nào mà không như vậy, đó không phải nơi để nói chuyện tình người, chị Linh Lung cũng có khó

khăn của mình.”

Thẩm Vị Ương: “Tôi chỉ biết khó khăn của A Cẩn.”

Ngoại trừ Lãnh Hoài Cẩn, cô không quan tâm đến bất cứ ai.

Sau khi nghe Trác Thính Phong nói về tình trạng của Lãnh Hoài Cẩn, cô quay về phòng bệnh của anh.

Nhưng cô không đi vào ngay mà gọi Lưu Hiểu Vũ đang chọc ghẹo đám nhỏ ra.

“Ngày mai tôi đến Lãnh Thị, buổi tối có thể phải đi dự tiệc. Bác sĩ Trác sẽ thử nghiệm thuốc cho A Cẩn, anh chú ý đến các bác sĩ và y tá ra vào, đừng để lộ tin tức, cứ nói với bên ngoài tạm thời chưa có tiến triển gì. Không được để những người không liên quan đến gặp A Cẩn.”

Cô sợ sau khi Lãnh Hoài Cẩn uống thuốc tỉnh lại sẽ xảy ra chuyện bất trắc.

Bây giờ xung quanh có rất nhiều ánh mắt lạnh lùng gian xảo, muốn qua ngày mai thật chẳng dễ dàng.

“Cho dù ngày mai có chuyện gì xảy ra cũng phải nghe theo lời bác sĩ Trác, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về chuyện của A Cẩn.”

Lưu Hiểu Vũ gật đầu: “Yên tâm đi, tôi đã ghi nhớ tất cả những thông tin liên quan đến bác sĩ và y tá, ngày mai chắc chắn sẽ không để người ngoài lọt vào.”

Thẩm Vị Ương yên tâm để Lưu Hiểu Vũ xử lý công việc.

“Anh Lưu, trông cậy vào anh đấy!”

Dặn dò những chuyện này xong, cô gọi một cuộc điện thoại: “Ngải Lan, ngày mai khoảng chín giờ sáng tôi sẽ về TX, tối nay phiền cô đến hậu cần tìm người giúp tôi một chuyện, tôi sẽ thưởng gấp mười lần tiền làm thêm giờ…”

“Anh Ngụy Khiêm, anh Úc không ăn cơm ạ?”

Trên bàn ăn sang trọng tinh xảo, một cô bé mặc váy đen ngoan ngoãn ngồi đó, vẻ mặt buồn rầu.

Cô bé phải ăn một mình à?

Không gian này quá lớn rồi.

Khi cô bé ở nhà, ngay cả khi mẹ đi vắng thì vẫn có các anh trai ăn cùng, cô bé chẳng bao giờ cảm thấy cô đơn khi ăn.

Chú xấu xa đó và chú Ngạn mất rồi, sau này anh Úc sẽ phải ăn cơm một mình.

Y Y cảm thấy có chút đáng thương.

Nguy Khiêm nhẹ nhàng trả lời: “Tối nay cậu chủ phải túc trực bên linh cữu của ông chủ, cậu ấy không ăn đâu.”

Y Y kỳ quái hỏi: “Túc trực linh cữu là gì ạ? Tại sao lại không thể ăn?”

Ngụy Khiêm: “… Khụ khụ, đó là một quy tắc tiễn đưa. Cậu chủ coi ông chủ như ruột thịt nên đêm nay sẽ túc trực trước bài vị của ông ấy, tóm lại là không thể ăn

cơm.”

Mặc dù khá bối rối và chưa hiểu quy tắc của việc tiễn đưa người đã khuất, nhưng nếu phải tuân theo quy tắc đó thì anh Úc sẽ nhịn đói cả đêm.

“Vậy em không ăn nữa, em ở cạnh anh ấy được không?”

Cô bé duỗi đôi chân ngắn ngủn nhảy khỏi ghế, muốn đi gặp Úc Thời Phong.

Ngụy Khiêm nói: “Cô Lãnh à, cô cứ việc ăn no, cậu chủ không muốn có người quấy rầy, cậu ấy muốn ở một mình một lát.”

Là vậy à.

Y Y suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy em ở ngoài nhìn, không đi vào, không để anh ấy nhìn thấy em.”

Ngụy Khiêm: “Chuyện này. . .”

“Anh Nguy Khiêm ơi, làm ơn đi mà, để em gặp anh ấy đi, có lẽ anh Úc cũng muốn có người bầu bạn, chỉ là xấu hổ không nói ra thôi.”

Cô bé ghét A Quân nhất, nhưng khi cô bé buồn, cô bé vẫn muốn A Quân ở bên cạnh mình.

Chắc là anh Úc cũng vậy.

Bây giờ anh ấy không có người thân bên cạnh, Y Y chỉ có thể tạm thời là người thân của anh ấy.

Mặc dù Y Y đã từng trải qua những điều khủng khiếp, nhưng cô bé vẫn có ấn tượng tốt với Úc Thời Phong, thậm chí còn có một chút thiện cảm.

Tất cả đều là lỗi của người chú xấu xa đeo mặt nạ đó, anh Úc là lực bất tòng tâm.

Cô bé vẫn nhớ lúc bị nhốt, Úc Thời Phong đã đưa cho mình chiếc bánh nhỏ khi đói.

Cô bé không biết vì sao, rõ ràng Úc Thời Phong là đồng lõa, nhưng cô bé không thể hận người này.

Có thể là do anh ấy không có quyền lựa chọn.

Y Y tìm thấy một lý do cho trái tim mình.

Nguỵ Khiêm không thể chịu đựng được nữa, đành phải bất đắc dĩ đưa cô bé đến từ đường của tổ tiên.

Nhìn thiếu niên cô độc quỳ trước linh đường của Úc Nam Đình, Y Y cảm thấy có chút không thoải mái.

“Anh ấy định quỳ như thế cả đêm sao?”

Ngụy Khiêm bất đắc dĩ thở dài: “Theo tính tình của cậu chủ chắc là như vậy. Bất kể ông chủ có làm sai chuyện gì thì thân phận của ông ấy trong lòng cậu chủ vẫn thế, đó chính là người thân duy nhất của cậu chủ.”

Người thân duy nhất?

Y Y lại cảm thấy khó chịu.

Người thân không phải là thứ cậu ta có thể lựa chọn, hơn nữa bây giờ cậu ta đã chẳng còn người thân nào nữa.

“Cô Lãnh, cô định làm gì vậy?”

Nhìn thấy Y Y chuẩn bị tiến vào từ đường, mí mắt Ngụy Khiêm giật giật, lập tức ôm lấy cô bé.

Nhưng chậm một bước, Y Y đã đi vào trong, Úc Thời Phong cảnh giác quay đầu lại.

Khoảnh khắc vừa quay lại, đôi mắt cậu ta lạnh lùng đáng sợ, giống như một con thú bị dồn vào chân tường.

Chỉ đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút cứng ngắc vì sợ hãi của Y Y, sắc mặt cậu ta mới dịu đi đôi chút.

“Sao em lại tới đây?” Cậu ta không hài lòng hỏi.

Người được hỏi là Y Y, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại hướng về phía Nguy Khiêm.

Ngụy Khiêm sợ hãi rùng mình một cái, lập tức nói: “Cô, cô Lãnh nghe nói cậu chưa ăn cơm, cho nên muốn tới thăm cậu.”

Úc Thời Phong híp mắt, nhìn bài vị của Úc Nam Đình: “Tôi không ăn, em về đi…

Cậu ta còn chưa nói xong, Y Y đã quỳ xuống bên cạnh.

Úc Thời Phong khẽ nhíu mày: “Em định làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK