Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trác Thính Phong, bạn bè của Lãnh Hoài Cẩn.

Thẩm Vị Ương nhìn chàng trai vừa có tài vừa có sắc đang mặc áo blouse trước mặt, nhớ tới vừa rồi cô đã nhìn thấy tên của anh ấy khi đăng ký trên điện thoại, anh ấy là cổ đông của bệnh viện, đồng thời cũng là chuyên gia giải phẫu có tiếng của khoa ngoại.

Là một cổ đông của bệnh viện, nếu Lãnh Hoài Cẩn có chuyện gì muốn tìm anh ấy, chắc hẳn sẽ rất thuận tiện.

Ngón tay của Thẩm Vị Ương hơi siết chặt, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Thì ra là bạn của Lãnh Hoài Cẩn, xin lỗi, chuyện trước đây tôi không còn nhớ gì nữa.”

Dĩ nhiên Trác Thính Phong biết rất rõ tại sao cô lại bị mất trí nhớ.

Lúc này nghe cô nói như vậy, cũng không dây dưa về vấn đề mất trí nhớ nữa mà nhìn cô, quan tâm hỏi: “Sao cô lại đến bệnh viện? Cảm thấy không khỏe à? Có cần tôi sắp xếp người khám cho cô không?”

Thẩm Vị Ương khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, tôi đã khám xong rồi, chỉ là kinh nguyệt không đều mà thôi, trước tôi cũng từng kiểm tra, rồi mang thuốc thường uống ở nước Y đến đây để bác sĩ xem, bác sĩ bảo tôi uống thêm một thời gian rồi quay lại đây.”

Mặc dù nói các vấn đề liên quan đến kỳ kinh nguyệt rất xấu hổ, nhưng chỉ cần nói ra, Trác Thính Phong sẽ cảm thấy ngại ngùng không dám hỏi tiếp.

Quả nhiên Trác Thính Phong đã ngại ngùng cười: “Hóa ra là vậy, có cần tôi gọi xe đưa cô về không?”

Thẩm Vị Ương: “Không, tôi tự lái xe tới đây.”

Cô nói rất nhẹ nhàng và hời hợt, Trác Thính Phong cũng không nhiều lời thêm.

Trước đây sau khi rơi xuống biển còn sinh bốn đứa con, kỳ kinh nguyệt có vấn đề là chuyện bình thường, nên anh ấy cũng không hoài nghi gì.

Sau khi nhìn Thẩm Vị Ương đi thang máy rời đi, anh ấy đi đến phòng làm việc của Úy Lan.

Úy Lan đang trị liệu tâm lý cho một người phụ nữ có vẻ ngoài sáng sủa, khi anh gõ cửa đi vào, đúng lúc Úy Lan cũng vừa trị liệu xong, lúc thấy Trác Thính Phong, cô ấy không thấy vui lắm.

“Bác sĩ Trác, anh muốn tôi nhấn mạnh bao nhiêu lần nữa, tôi không thích lúc tôi làm việc có người ra vào trong phòng làm việc của tôi.”

Ủy Lan là một người đẹp rất có khí chất, nhưng khi nhìn qua, trông cô ấy rất ít khi cười nói, không có vẻ là một người dễ gần gì.

Đặc biệt là khi nói chuyện với Trác Thính Phong, từ chán ghét được in hoa trên mặt cô ấy.

Mà người phụ nữ đã được điều trị xong đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười chào tạm biệt Ủy Lan: “Bác sĩ Uý, tôi về trước, hôm nay cảm ơn cô nhé.”

Úy Lan gật đầu: “Trở về nghỉ ngơi tốt đi, có một số việc không thể cưỡng cầu, đừng suy nghĩ nhiều, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”

“Ai đây? Sao tôi lại thấy quen quen nhỉ?”

Trác Thính Phong nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của người phụ nữ đó, luôn cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã từng gặp ở chỗ nào rồi.

Úy Lan cười lạnh: “Có phải bác sĩ Trác gặp ai đều thích nói như thế không?”

“Ghen à?”

Trác Thính Phong nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Úy Lan, tâm trạng rất tốt.

Úy Lan không thèm ngẩng đầu lên, nhìn anh ấy một cái thôi cũng thấy tốn công: “Văn Chu đã có người mình thích rồi, bác sĩ Trần đứng có ý với cô ta, cô ta không thèm để ý anh đâu.”

“Có phải cũng giống em bây giờ, không thèm để ý tôi không?”

Trác Thính Phong dựa vào bàn làm việc của cô ấy, có chút buồn rầu nhìn cô ấy, hỏi.

Khi anh ấy muốn đưa tay giúp cô ấy vén mở tóc lòa xòa ra sau tai, lại bị cô ấy chán ghét né tránh.

“Bác sĩ Trác nếu không có việc gì khác, vậy thì mời về trước.”

Trác Thính Phong không nói nên lời, anh ấy rút tay về, nhìn cô, cười nói: “Có việc, tất nhiên là có việc, tôi biết bác sĩ Uý bề bộn công việc, dĩ nhiên là có việc nên mới đến hỏi em một chuyện.”

Ủy Lan lười nói nhảm với anh ấy, bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Trác Thính Phong xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó xấu hổ nói: “Tôi muốn hỏi là, nếu như một người bị xóa sạch ký ức, em có thể giúp cô ấy thức tỉnh lại không?”

Bấy giờ Ủy Lan mới ngẩng đầu nhìn anh ấy, giọng điệu lạnh lùng không chút cảm xúc: “Trác Thính Phong, anh biết tại sao tôi ghét anh không?”

Trác Thính Phong lúng túng gãi gãi gáy của mình, cười nói: “Tôi còn muốn biết, tôi phải làm thế nào thì em mới chịu thích tôi.”

Úy Lan cười lạnh, tiếp tục cúi đầu nhìn máy tính, không nói nữa.

Không khí im lặng đến mức khiến người ta khó thở, Trác Thính Phong không chịu nổi sự phớt lờ như vậy, anh ấy bất chấp khó xử, lại hỏi: “Em thấy thế nào? Giúp một người bị xóa sạch trí nhớ khôi phục lại tất cả ký ức, em có thể làm được sao?”

Úy Lan: “Không giống nhau không mưu phản, anh có thể đi ra ngoài, tôi sẽ không tiếp tay cho anh hại người khác, càng không muốn biết anh và tên nhà họ Lãnh kia đang làm cái gì.”

Trác Thính Phong còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy dáng vẻ Úy Lan cực kỳ chán ghét mình, sau cùng anh ấy rời đi không nói câu nào.

“Cô Lãnh, hôm nay cô gọi điện cho tôi là có chuyện gì sao?”

Trước khi Thẩm Vị Ương lái xe rời khỏi bệnh viện, cô gọi điện cho Lãnh Hoan trước.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng điệu giễu cợt của Lãnh Hoan: “Sao cậu Diệp lại nhớ gọi lại cho tôi thế? Vừa nãy tôi chủ động gọi anh nhưng anh dứt khoát tắt máy luôn, bây giờ anh lại gọi lại cho tôi, anh thấy hay lắm à?”

Thẩm Vị Ương khẽ cười: “Vừa nãy tôi đi gặp khách, thế nên không tiện nghe máy, đến lúc xong việc tôi thấy cô Lãnh gọi đến nên gọi lại ngay.”

“Được rồi được rồi, đàn ông các anh toàn quen kiếm cớ, tôi gọi điện cho anh là muốn hẹn anh đi xem phim, tôi chia tay với bạn trai rồi, nếu như anh thích tôi, tối nay có

thể đến thử hẹn hò với tôi, dù sao bà nội tôi cũng ưng anh, không bằng chúng ta cứ thử xem sao.”

Cô Lãnh này khá thẳng thắn, như thể cô ta yêu hay ghét đều có thể cầm lên được bỏ xuống được.

Trong lòng Thẩm Vị Ương hơi do dự.

Dù sao cô cũng không hoàn toàn là đàn ông, nếu thật sự hẹn hò với Lãnh Hoan thì cuối cùng vẫn sẽ bị phát hiện, rốt cuộc cô nên làm thế nào. Bởi vì thấy cô bên này do dự, Lãnh Hoan rất không vui: “Ý của anh là sao? Tại sao không nói câu nào? Anh cảm thấy tôi không xứng với anh à?”

Thẩm Vị Ương lập tức dùng giọng “Diệp Trúc Tâm” trả lời cô ấy: “Không, không phải, cô Lãnh rất tốt, là một cô gái tốt bụng hiếm có.”

Lãnh Hoan hừ lạnh: “Vậy anh còn do dự làm gì? Tôi chỉ mời anh nốt lần này thôi, nếu tối nay anh không đến, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa, cùng lắm thì tôi đi tìm đàn ông khác, cóc ba chân khó tìm nhưng tìm đàn ông hai chân thì không khó đâu.”

Nghe câu cuối của cô ta xong, Thẩm Vị Ương xem như hoàn toàn yên tâm.

Cô công chúa này có lẽ cũng không phải thích cô thật, có lẽ là đang giận dỗi với bạn trai nên mới muốn tìm đại một người đàn ông, giả vờ hẹn hò với cô ta, khiến bạn

trai của cô ta cảm thấy khó chịu thôi.

“Vậy cô Lãnh Hoan, tối nay không gặp không về.”

Sau khi cô đồng ý, cô lại dùng điện thoại của “Diệp Trúc Tâm” gửi một tin nhắn cho Lãnh Hoài Cẩn: “Anh Lãnh, xin hỏi một câu, anh có biết cô Lãnh Hoãn thích quà gì không? Tối nay tôi sẽ đi xem phim với cô ấy nhưng không biết nên tặng gì cho cô ấy.”

“Buổi hẹn hò đầu tiên với một cô gái tặng hoa có được không? Cô Lãnh có thích hoa hồng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK