Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao khuya vậy rồi anh còn tới đây?”

Thẩm Vị Ương đang ngủ mơ màng thì cảm thấy có người ôm mình từ đằng sau, cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc bèn quay lại hỏi anh.

Lãnh Hoài Cẩn vuốt tóc cô, điều chỉnh lại tư thế để cô nằm ngủ thoải mái hơn một chút: “Hôm nay em làm anh sợ quá, anh phải nhìn thấy em mới yên tâm.”

Sau khi biết cô có bầu, anh vẫn luôn căng thẳng, có những chuyện rất vặt vãnh anh cũng chuyện bé xé ra to.

Huống chi hôm nay cô còn suýt nữa bị sẩy thai.

Thấy anh căng thẳng như vậy, Thẩm Vị Ương cảm thấy buồn cười, đưa tay vuốt hàng mày cau chặt của anh giãn ra, cười hỏi: “Không phải giờ em đã an toàn rồi sao? Lúc đó em sẩy chân nên mới ngã thôi.”

Nhớ tới chuyện con trai bị gạt tàn nện vào đầu, Thẩm Vị Ương vô cùng xót xa, cảnh cáo Lãnh Hoài Cẩn thêm một lần nữa: “Em nói cho anh biết, anh không được phép trách mắng A Quân nữa, con vừa mới về, không biết chuyện em có thai nên mới nói như vậy.”

“Vậy thì lại càng phải ăn đòn vì dám báo cáo tin tức giả.” Nhớ tới cậu con trai hư hỏng đó là Lãnh Hoài Cẩn lại giận.

Mắt Thẩm Vị Ương sáng lên, cô nhìn anh đầy chờ mong, hỏi: “A Cẩn, anh nói vậy là sao? Ý anh là tin A Diên, A Diên mất là tin giả à?”

Hiện tại, Thẩm Vị Ương đang mang thai nên không thể để cảm xúc lên xuống quá thất thường, dễ suy nghĩ nhiều, sầu lo nhiều, Lãnh Hoài Cẩn cân nhắc một chút, cảm

thấy tạm thời chỉ nên nói A Diên vẫn chưa rõ tung tích, biết trước vậy thì sự việc sẽ dễ chấp nhận hơn, tránh Thẩm Vị Ương quy tội A Diên không chịu trở về cho bản thân

mình, ảnh hưởng tới tâm trạng của cô.

Vì vậy, Lãnh Hoài Cẩn nói với cô: “A Quân nhận nhầm, ADN của cô bé bị hỏa táng đó không khớp với A Diên, có lẽ lúc đó nó sợ nên trong lúc căng thẳng đã đọc nhầm phiếu giám định, anh đã xem phiếu giám định rồi nên mới tức giận như vậy, giận con hồ đồ, suýt nữa hại em bị sẩy thai.”

“Giờ vẫn chưa tìm được A Diên, không có tin tức gì chính là tin tức tốt mà, đúng không?”

Thì ra là như vậy.

Thẩm Vị Ương nghĩ ngợi một lúc mới tiêu hóa được tin tức này, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm: “Thì ra là như vậy, chỉ cần A Diên còn sống là tốt rồi, sớm muộn gì

cũng sẽ tìm ra được thôi, nhất định sẽ tìm ra được thôi.”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, vỗ về cô: “Em yên tâm, anh đã liên hệ với cảnh sát ở nơi đó điều tra lại một lượt tất cả các bé gái xảy ra chuyện trong khoảng thời gian ấy rồi, trong số đó không có A Diên, điều này chứng tỏ A Diên vẫn còn sống, rất có khả năng hiện tại con bé đã được gia đình nào đẩy nhận nuôi rồi.”

Đúng là có khả năng như vậy.

Chỉ cần còn sống là tốt rồi, sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra thôi.

Cuối cùng, Thẩm Vị Ương cũng ngưng âu lo, yên tâm đi ngủ.

Trước khi ngủ, cô lại dặn dò Lãnh Hoài Cẩn: “Anh phải nhớ, A Quân vẫn còn là trẻ con, em không ngăn cản anh dạy dỗ con nhưng anh không được đánh con, nếu không

anh cứ liệu đó.”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu, vui vẻ đồng ý, sau đó vỗ lưng dỗ cô ngủ.

Anh sẽ không trực tiếp ra tay với cậu con trai ngỗ ngược này nhưng chỉ cần để cậu bé tới Bắc Miến là xong, dù sao cậu bé cũng đã tự nguyện nhận lời Tiêu Diễn rồi.

Nếu cậu bé đã muốn lột da hổ thì anh chiều luôn.

Hôm sau, lúc Thẩm Vị Ương dậy, Lãnh Hoài Cẩn đã đi rồi, nhìn phần giường trống không, trong lòng cô cũng hơi trống trải.

Dạo này, hình như A Cẩn tới công ty sớm hơn ngày trước.

Là do mới vừa về Lãnh thị nên công việc bề bộn hay sao?

“Me.”

Sau khi ăn xong bữa sáng do người giúp việc của gia đình làm đưa tới bệnh viện, Lãnh Tử Niệm dẫn theo Biên Mục Dã tới thăm Thẩm Vị Ương.

Lâu rồi không gặp, lúc mới trông thấy Biên Mục Dã, Thẩm Vị Ương cảm thấy hơi lạ lẫm.

Thực ra họ đã bắt đầu xa lạ với nhau từ lâu rồi.

Sau khi người đàn ông này được giải nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, sự nghiệp của anh ta trở nên thuận buồn xuôi gió, anh ta còn thành lập cả công ty truyền

hình điện ảnh của riêng mình, từ lâu anh ta đã không còn là chàng trai trẻ đi diễn thử bị từ chối nên rầu rĩ, cần cô phải an ủi nữa rồi.

Thế nhưng, thấy hiện tại cuộc sống của anh ta càng ngày càng khấm khá, cô cũng mừng thay cho anh ta.

“Vị Ương, lâu rồi không gặp.”

Nam diễn viên điển trai cười chào cô, để bó hoa tươi cầm trong tay lên trên mặt tủ, sau đó chủ động ngồi xuống mép giường như thể rất thân thiết vậy.

“Hình như cô đã trải qua rất nhiều chuyện, trông sắc mặt tốt hơn trước, xem ra đã thay đổi khá nhiều.”

Bị Biên Mục Dã nhìn chằm chằm, Thẩm Vị Ương chột dạ mất tự nhiên, cười lúng túng: “Có gì thay đổi đâu, chẳng phải vẫn giống trước đây hay sao?”

Cô không biết sau vụ đá Long Tích, hiện tại thế giới của Sở Tích và Mặc Bạch còn bao nhiêu liên hệ với thế giới này nhưng dù sao đi nữa, càng ít người biết chuyện này thì càng tốt.

Biên Mục Dã nhìn chằm chằm mặt cô một hồi lâu, thấy cô càng ngày càng căng thẳng, cuối cùng anh ta không nhịn được cười: “Tôi chỉ muốn nói trông cô bây giờ đẹp hơn trước kia thôi, cô căng thẳng vậy làm gì, khen cô một câu thôi mà, chẳng lẽ tổng giám đốc Lãnh cũng để bụng hay sao?”

“A Cẩn không hẹp hòi vậy đâu.” Thẩm Vị Ương thở phào nhẹ nhõm, thoải mái nói chuyện với Biên Mục Dã hơn một chút: “Quý ngài ảnh để tới đây có chuyện gì

không?”

Rời khỏi nước Y một thời gian, dấu vết của Diệp Chiêu Chiêu trên mặt cô ngày càng phai nhạt, có lẽ một diễn viên nhạy cảm về khuôn mặt như Biên Mục Dã sẽ nhận ra

một số điểm khác biệt nhưng những khác biệt này rất nhỏ, không đủ để chứng minh ngoại hình của cô đang thay đổi.

Biên Mục Dã cười nói vào chuyện chính: “Chuyện là thế này, cô có biết Lộ Ôn Châu không?”

Đương nhiên cô biết, sau khi cô bỗng nhiên bị biến thành một người khác, quãng thời gian tối tăm sau đó may nhờ có Lộ Ôn Châu giúp đỡ cô.

Cô còn nhớ rõ người luôn đi theo sau lưng anh ta, luôn miệng gọi đàn anh này đàn anh nọ tên là Tưởng Gia Tân, có vẻ như người này có rất nhiều bí mật. Lần cô lẻn vào

trong bệnh viện tìm Lãnh Hoài Cẩn vì nghe nói anh bị thương hôn mê, cô cũng gặp người đàn ông này bên ngoài cửa sổ phòng bệnh.

Cô vẫn luôn không hiểu thấu nổi thân phận của người đàn ông này.

Dường như anh ta có quan hệ rất tốt với Yến Hồi. Lần nhà họ Lãnh phong tỏa tin tức về Lãnh Hoài Cẩn, anh ta giúp Yến Hồi đến thăm Lãnh Hoài Cẩn.

Dù vậy nhưng cô luôn cảm thấy người đàn ông này có gì đó bất thường.

“Tôi biết, tôi từng diễn bộ phim do đàn em Tưởng Gia Tân của anh ta quay. Lúc đó, đoàn làm phim cãi nhau không lấy gì làm vui vẻ.”

Chuyện của Diệp Chiêu Chiêu đã qua rồi, cô đành phải tiếp tục đường đời của Thẩm Vị Ương.

Trước đó Thân Khiết mượn thân phận của cô gây chuyện, giờ cô phải bù đắp lại.

“Gì cơ? Cô đã từng đi quay phim rồi sao?” Biên Mục Dã không biết chuyện này, kinh ngạc nhìn cô, đấm ngực dậm chân hết sức phiền muộn: “Vị Ương, trước đây tôi cũng từng mời cô đi diễn, sao cô muốn đóng phim mà không gọi tôi.”

Hạng đạo diễn gà mờ như Tưởng Gia Tân chỉ quay cho vui vậy thôi, mặc dù Biên Mục Dã là người trong ngành giải trí nhưng anh ta không chú ý tới những bộ phim dở kinh phí thấp như thế này cũng là chuyện bình thường.

Lúc ấy, lý do Thân Khiết trở thành nữ chính của bộ phim của Tưởng Gia Tân ngoại trừ do có quen biết phía nhà đầu tư ra thì nguyên nhân quan trọng hơn hết chính là cô ta muốn mượn cơ hội này để đu bám lấy Lộ Ôn Châu.

Chắc chắn cô ta đã nghe ngóng được tin tức từ chỗ nhà đầu tư, biết Lộ Ôn Châu sẽ tới đoàn làm phim hướng dẫn cho Tưởng Gia Tân nên mới bằng lòng hạ đẳng cấp đi diễn cho một bộ phim dở tệ của một tay đạo diễn gà mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK