Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu hôm nay bà tìm tôi tới đây là vì thuyết phục tôi buông tha cho Diệp Tu Ly, vậy để tôi nói cho bà biết, bà tìm nhầm người rồi.”

Thẩm Vị Ương hít một hơi thật sâu, sau khi ổn định lại lửa giận trong lòng, mới bình tĩnh nhìn bà ta rồi nói.

”Bây giờ người muốn thẩm phán Diệp Tu Ly không phải là tôi, mà chính là những người đã mất và bị tổn thương vì ông ta, bao gồm cả vong hồn của con gái bà.”

“Bà cao cao tại thượng đứng trên lâu đài như thế, bà có từng nhìn thấy nơi con gái bà đứng mấy năm qua có dáng vẻ thế nào chưa? Một người còn đang sống sờ sờ

như cô ấy lại bị phong ấn thành tượng gớm, bị nghẹt đến chết, sau khi chết còn bị bắt dựng đứng trong một hang rắn với hàng ngàn con rắn xương rồng, bà có biết hình ảnh

đó ghê tởm tới cõ nào không?”

Sắc mặt của nữ vương bệ hạ dần tái đi, lùi về sau, ngồi lên sô pha.

Thẩm Vị Ương nhìn thấy phản ứng của bà ấy như thế thì chỉ cảm thấy buồn cười: “Bà không biết, bởi vì trong lòng bà chỉ để ý tới tôn nghiêm của hoàng thất, hoàn toàn không quan tâm rằng bên dưới vương tọa này, bà đang dẫm đạp lên thi thể của con gái ruột mình.”

Sau khi nói xong, cô cũng không nói thêm gì nữa, sắc mặt của nữ vương bệ hạ vẫn luôn rất tái nhợt, trông vô cùng thống khổ.

“Nếu như bà thấy khó xử, tôi tình nguyện lui bước.”

Lúc này, giọng nói của Vũ Bách đột nhiên vang lên.

Chàng trai đã lâu không gặp mặt một bộ hoàng phục, trong rất tao nhã quý phái, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng hơn rất nhiều, giống như thể đã trưởng thành chỉ trong chớp mắt

Ngay khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương, cậu ấy nhẹ giọng gọi chị Vị Ương, sau đó mới tiến tới trước mặt nữ vương, lạnh lùng nhìn bà ấy.

“Tôi sẵn lòng lùi một bước, không cần tìm lại công bằng cho bố mẹ nữa, khi liệt kê hành vi phạm tội của Diệp Tu Ly, bà có thể xem nhẹ nỗi đau khổ của bố mẹ tôi, như thế sẽ không có ai biết công chúa An Na là con riêng của bà và Diệp Tu Ly, bà cũng có thể bảo vệ được tôn nghiêm bà muốn.”

Thẩm Vị Ương khiếp sợ nhìn Vũ Bách, nữ vương còn chưa kịp cất lời cô đã vội khuyên nhủ: “Tiểu Vũ, em không phải sợ, bà ấy đã không còn khống chế được tình hình hiện tại, chúng ta nhất định có thể đòi lại công bằng cho bố mẹ em.”

“Chị Vị Ương, không cần đâu.” Hai mắt Vũ Bách ngấn lệ, nụ cười mang theo ý cảm kích: “Bố mẹ em đều đã không còn, em chỉ muốn mau chóng giết chết Diệp Tu Ly để báo thù cho bọn họ, còn về công bằng, bọn họ đều đã không còn muốn công bằng gì nữa, em cũng chẳng cần.”

Sau khi nói xong, cậu ấy nhìn sang nữ vương, ánh mắt lạnh nhạt: “Nhưng tôi cũng có một điều kiện.”

“Nếu nữ vương bệ hạ vì tôn nghiêm của hoàng thất mà không muốn làm chủ cho con gái của bà, vậy chắc bà cũng không quan tâm tới người con gái này, nếu như thế, con của con gái bà cũng sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với bà.”

Trong lòng nữ vương bệ hạ căng thẳng, hai mắt chỉ trong chốc lát đã rơm rớm nước mắt, giọng nói run run hỏi Vũ Bách: “Bé con, lời cháu nói là có ý gì?”

Vũ Bách lạnh lùng cười: “Ý rất đơn giản, tôi không cần công bằng mà chỉ cần tự do, sau khi xử tử Diệp Tu Ly xong, tôi và hoàng thất các người sẽ không có bất kỳ liên quan gì nữa, sau này cũng vĩnh viễn không gặp lại bà.”

Cậu ấy không cần phú quý vương quyền gì cả, vị trí vương tử mà nữ vương hứa hẹn cho cậu ấy, cậu ấy cũng không quan tâm.

Nếu hoàng thất đã không muốn làm chủ cho bố mẹ cậu ấy, vậy cậu ấy cần gì phải giam cầm tự do của cả đời mình trong nơi lạnh lẽo như băng này chứ.

“Tiểu Vũ à, hiện giờ bên ngoài đã gây cho bà ấy áp lực rất lớn, em chỉ cần kiên nhẫn chậm rãi, sớm muộn gì bà ấy cũng sẽ thỏa hiệp.”

Trên đường rời khỏi lâu đài, Thẩm Vị Ương đau lòng nói với Vũ Bách.

Cảm xúc Vũ Bách trùng xuống, lắc đầu: “Thật ra không riêng gì bà ấy không chấp nhận, mà em cũng không quá tình nguyện đưa thân phận con gái riêng của mẹ em ra

ngoài.”

“Tội của Diệp Tu Ly đáng chết ngàn lần, chắc hẳn phải chịu thẩm án nên có, nhưng còn mẹ của em, từ đầu tới cuối chỉ là người vô tội, bà ấy cũng đã mất rồi, nếu sau khi chết lại lộ ra thân phận là con gái riêng, vậy thì sẽ rất khốn đốn, em muốn chừa lại chút tôn nghiêm cho bà ấy.”

Không riêng gì tôn nghiêm của hoàng thất, mà cũng là tôn nghiêm của công chúa An Na.

Thẩm Vị Ương trước đây chỉ nghĩ tới việc đòi lại công bằng, thật ra không ý thức được điều đó.

Lúc này cô có hơi áy náy: “Xin lỗi, chị không nghĩ tới chuyện đó, nên đã xem nhẹ cảm nhận của em rồi.”

Vũ Bách: “Chuyện chị Vị Ương làm cho bố mẹ em cũng đủ nhiều rồi, nếu không vì mọi người đứng bên ngoài gây áp lực cho bà ấy, hiện giờ bà ấy cũng sẽ không hạ quyết tâm xử tử Diệp Tu Ly đâu.”

“Trước đây bà ấy không chỉ băn khoăn về tôn nghiêm của hoàng thất, mà còn là tình cảm mà bà ấy dành cho Diệp Tu Ly, còn muốn bất chấp áp lực giữ lấy ông ta,

nhưng hiện tại không còn cách nào khác, thế nên cuối cùng chỉ biết suy xét tới vấn đề tôn nghiêm của hoàng thất.

“Bà ấy đang đợi em chủ động nhượng bộ.”

Khi nói tới đây, ánh mắt đang cười của Vũ Bách có chút chế giễu.

“Bà ấy cảm thấy đang thiếu nợ em nhưng lại ngại mở miệng, nên chờ em chủ động mở miệng.”

Thẩm Vị Ương khiếp sợ nhìn cậu ấy.

Vũ Bách không để ý hơi nhún vai: “Cứ kệ đi, dù sao em cũng không quan tâm.”

Thật sự không quan tâm sao? Sau khi mất đi hai người thân nhất, người trưởng bối vừa nhận trở về lại tính kế khắp nơi, không muốn báo thù cho bố mẹ cậu ấy, chỉ nghĩ

cách làm thế nào để tính kế cậu ấy, khiến cậu ấy rơi vào chốn thâm cung.

Làm thế nào mà một đứa trẻ vừa mới tới tuổi vị thành niên như cậu ấy lại không quan tâm chứ.

“Chị à, chị đừng nhìn em như thế.” Vũ Bách nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Thẩm Vị Ương, lập tức hòa giải, lừa gạt cho qua: “Sau này em đã có thể ăn vạ chị được rồi, em không để ý tới đời sống vật chất, chị cho em ăn cơm, đừng ghét bỏ em là được rồi.”

Thẩm Vị Ương bị cậu ấy chọc đến tức cười: “Đứa nhỏ ngốc, chị còn thiếu một phần ăn như em sao? Em yên tâm, khi trở về chúng ta sẽ sống cùng nhau, chị đã đồng ý

với đại ca Lưu là sẽ chăm sóc em thật tốt, sau này em chính là em trai của chị.”

Không cẩn thận nhắc tới Lưu Hiểu Vũ, không khí liền trầm xuống, tràn ngập cảm giác đau thương.

Thẩm Vị Ương nắm chặt túi xách trong tay, có hơi áy náy nói: “Thật xin lỗi, không thể giữ lại được thi thể của đại ca Lưu, ngày hôm đó nổ quá mạnh, không còn giữ lại được gì.”

Vũ Bách thoải mái nói: “Không sao cả, em vẫn có di vật mà ông ấy đưa cho em, có di vật trong mộ chôn cũng tốt, nhưng còn mẹ em, hình như bà ấy chẳng có gì cả, vốn dĩ em muốn an táng cả hai chung một chỗ, sau này cũng có chỗ để thương tiếc.”

Khi còn ở lâu đài thì không có cơ hội để hỏi chuyện trước đây của cô ấy, càng đừng nói tới chuyện lấy đi một hai món mà cô ấy từng dùng trước đây.

Chỉ là bây giờ cũng không thể trở về được.

Vũ Bách ít nhiều cũng có chút tiếc nuối.

Thẩm Vị Ương cũng im lặng một lúc, sau đó đột nhiên bất ngờ nói: “Vẫn có.”

Vũ Bách sửng sốt, có hơi mong chờ nhìn cô: “Thật sự có sao?”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Thật sự có, lúc mẹ em mười tám tuổi có mặc một chiếc váy cưới, đang ở chỗ của Chris, trước đây do chị không cẩn thận nên đã làm nó bị rách

một chút rồi, cũng từng bị chị mặc qua, nếu như em không ngại, đợi sau khi Chris sửa xong, chị sẽ đưa nó cho em.”

Vũ Bách sao có thể để ý được, cậu ấy cảm kích còn không kịp.

Cậu ấy rưng rưng nước mắt nhìn Thẩm Vị Ương, vô cùng cảm động: “Cảm ơn chị, chị Vị Ương, chị vừa giúp bố mẹ em đòi lại công bằng còn giữ cả di vật của mẹ em,

những chuyện đó đều vô cùng quan trọng với em, thật sự cảm ơn chị vì đã làm cho em nhiều thứ như vậy.”

Thẩm Vị Ương tiếc thương vỗ vai cậy ấy. “Cho dù không phải do trước đây đại ca Lưu dặn dò, thì chị vẫn luôn coi em như người em trai mà chăm sóc, em nói cứ như vậy

mấy năm qua em và chị khách khí quá rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK