Lúc Thẩm Vị Ương trở lại phòng ăn lần nữa, Lãnh Hoài Cẩn còn chưa đi, đang bình thản ngồi bóc vỏ tôm cho Tiểu Y Y, dấu vết lúc nãy bị cô tát trên mặt vẫn hiện rõ chưa
hai.
“Bố, mặt bố bị sao vậy?”
Tiểu Y Y nhìn thấy hai vết đỏ ửng trên mặt Lãnh Hoài Cẩn, lo lắng nhìn anh hỏi.
Lãnh Hoài Cẩn lơ đễnh cười trả lời: “Không sao cả, chỉ là vừa rồi bố gặp một con mèo hoang nhỏ, bị nó cào một cái.”
Lúc Thẩm Vị Ương nghe anh nói như vậy, hai má đỏ bừng lên, tay đang thả lỏng hai bên người hơi siết chặt lại.
Nhớ tới tất cả những gì xảy ra giữa hai người trong phòng vệ sinh lúc này, cô vừa xấu hổ lại vừa căng thẳng, sợ bị mọi người nhìn ra manh mối gì đó.
Bây giờ cô là vợ chưa cưới của Cố Trường Đình, nếu ở trong nhà anh trai có gì mờ ám với bạn của anh trai trong lần đầu tiên gặp mặt thì cô thật sự không giải thích rõ
ràng được.
Nhưng cô bé cứ khăng khăng hỏi đến tận cùng ngọn nguồn, trong đôi mắt to đen láy như quả nho tràn đầy vẻ hoang mang: “Nhưng sao con lại không nhìn thấy mèo con nhỉ, sao bố lại có thể bị mèo con cào được chứ.”
Khuôn mặt của Thẩm Vị Ương thoáng chốc đỏ bừng giống một con cua vừa bị luộc chín.
Mà lúc này người đàn ông xấu xa kia lại ném một ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa về phía cô: “Con có thể hỏi cô của con, có lẽ cô ấy biết sao lại có mèo.”
Anh nhấn mạnh chữ “cô” này, giống như rất không thích chữ này.
Nhưng bây giờ Thẩm Vị Ương lại không thể suy nghĩ rõ ràng vì sao người đàn ông này lại lưu manh như vậy.
Bị đôi mắt đen láy như quả nho của cô bé nhìn chằm chằm, còn nhớ đến cảnh tượng bị Lãnh Hoài Cẩn cưỡng hôn ở phòng vệ sinh lúc này, cô liền cảm thấy vô cùng
ngượng ngùng, lo lắng tột cùng, đứng ngồi không yên.
“Y Y, lúc ăn cơm không được nói chuyện.”
Thời điểm mấu chốt, Lục Vân Sâm vẫn phải xen vào giải vây.
Y Y.”
Tiểu Y Y ngoan ngoãn ăn cơm, không tiếp tục ép hỏi nữa, sự ngượng ngùng của Thẩm Vị Ương cuối cùng cũng tiêu tan bớt.
Nhưng dù thế nào bữa cơm này cũng không còn ngon lành gì nữa, người đàn ông đó ngồi đối diện như vậy khiến cô ăn kiểu gì cũng cảm thấy rất mất tự nhiên.
Lãnh Hoài Cẩn cũng phát hiện ra điều đó, chờ sau khi Tiểu Y Y ăn xong, anh lập tức đưa theo Tiểu Y Y dự định rời đi.
“Cô, cuối tuần này cháu ở nhà chờ cô nhé.”
Lúc Tiểu Y Y rời đi thật sự rất lưu luyến Thẩm Vị Ương, cô bé ôm chân cô cọ cọ, đôi mắt to đỏ hoe.
Không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ khó chịu như vậy của cô bé, trong lòng Thẩm Vị Ương cũng không hề cảm thấy dễ chịu, trái tim như bị bóp nghẹt lại.
“Hẹn rồi đấy nhé, đến lúc đó cô sẽ đến tìm cháu, cô….”
“Y Y, về nhà thôi.”
Lúc Thẩm Vị Ương đang muốn an ủi Tiểu Y Y, không biết vì sao Lãnh Hoài Cẩn lại đột nhiên trưng ra khuôn mặt lạnh lẽo bế Tiểu Y Y lên chuẩn bị đưa cô bé rời đi.
Sau khi bế cô bé lên, người đàn ông lạnh lùng nhìn cô: “Cô Thẩm, chuyện tôi là chồng trước của chị dâu cô chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi, cô không phải là cô của
Chỉ là một xưng hô mà thôi, ban đầu Thẩm Vị Ương cũng không để ý nhưng bây giờ bị Lãnh Hoài Cẩn nói như vậy, cô xấu hổ không chịu nổi.
“Tôi, tôi không phải…”
“Vậy cháu gọi cô là cô giáo Thẩm ạ.”
Ngay lúc Thẩm Vị Ương còn chưa hết xấu hổ và khó xử, Tiểu Y Y cười giải vây cho cô.
Lúc này Thẩm Vị Ương mới bớt xấu hổ, trong ánh mắt nhìn Tiểu Y Y tràn đầy sự biết ơn.
Vì sao cô bé xinh xắn đáng yêu như vậy lại có một người bố khó nói chuyện thế chứ, cứ cảm thấy lời nói của người đàn ông này rất gai góc bén nhọn, khiến người nghe
cực kỳ khó chịu.
“Cậu cảm thấy anh Lãnh thế nào?”
Sau khi Lãnh Hoài Cẩn bế Tiểu Y Y rời khỏi nhà họ Lục, Mộ Thanh Hoan sáp lại hỏi Thẩm Vị Ương.
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nhìn cô ấy: “Cậu còn có mặt mũi mà hỏi nữa hả, nếu không phải lúc trước cậu lừa tớ, làm cho tớ nghĩ anh ta là chồng trước của cậu, nói không
chừng sẽ không xấu hổ như vậy.”
Ngoài miệng thì oán giận nhưng Thẩm Vị Ương vẫn cẩn thận dìu Mộ Thanh Hoan đi đến sô pha ngồi xuống.
Mộ Thanh Hoan cực kỳ đáng thương cầu xin cô tha thứ. “Bạn yêu ơi, tớ biết tớ sai rồi, cậu tha thứ cho tớ đi được không? Lần sau tớ không bao giờ dám lừa cậu
nữa.”
Thẩm Vị Ương bày ra dáng vẻ không thèm quan tâm với những lời cô ấy nói.
Mộ Thanh Hoan đành phải dùng một bữa lẩu để quyến rũ cô: “Hay là ngày mai tớ mời cậu đi ăn lẩu nhé?”
Thẩm Vị Ương lườm cô một cái: “Chẳng qua tự cậu thèm ăn chứ gì.”
Mộ Thanh Hoan chóp chép miệng, thoạt nhìn rất đáng thương: “Sau khi mang thai nào là cái này không được ăn cái kia cũng không được ăn, thật sự rất đau khổ đấy.”
“Không phải cậu không biết bà cụ nhà cậu phiền phức đến cõ nào, sau khi tớ và A Sâm dọn ra ngoài ở, ngày nào bà ta cũng phải đến đây một chuyến để thăm bé con, nếu không phải A Sâm đưa bà ta đi du lịch thì một tháng này tớ sẽ không có ngày nào được yên tĩnh đâu.”
Mộ Thanh Hoan không phải thánh nhân, trước kia bà cụ Lục từng đối xử với cô ấy như vậy, có những vết thương lòng không thể nhanh chóng tiêu tan.
Cùng lắm thì cô ấy có thể nể mặt Lục Vân Sâm mà chung sống hòa bình với mấy người bên nhà cũ nhà họ Lục, làm tốt bổn phận con dâu nhà họ Lục nhưng nếu bảo cô
ấy ở chung với bà cụ đã từng tàn nhẫn nhục nhã cô ấy thì cô ấy sẽ phát điên mất.
Trước đây Thẩm Vị Ương có nghe cô ấy kể qua vài chuyện giữa cô ấy với Lục Vân Sâm, biết bọn họ không dễ dàng gì mới có thể cùng nhau đi tới ngày hôm nay.
“Nếu cậu thật sự thèm ăn thì bảo anh tớ đến hỏi thử bác sĩ xem, nếu bác sĩ bảo không sao cả thì chúng ta hẹn bữa nào đó cùng đi ăn lẩu.”
Cuối cùng Thẩm Vị Ương vẫn chiều theo cô ấy.
Sau khi nói xong cô cũng đứng lên chuẩn bị rời đi: “Thời gian không còn sớm nữa, tớ về nhà trước đây, mấy ngày nữa sẽ đến thăm cậu.”
Mộ Thanh Hoan lưu luyến không nó rời xa cô: “Đã muốn đi rồi sao? Ở lại trò chuyện với tớ không được sao?”
Cô ấy đã không gặp Thẩm Vị Ương cả năm trời, có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.
Thẩm Vị Ương hơi áy náy nhìn cô ấy: “Thanh Hoan, xin lỗi nha, đêm nay tớ phải về nhà sửa lại bản thảo thiết kế, gần đây có một cuộc thi thiết kế lớn, tớ đã đăng ký tham gia rồi.”
Mộ Thanh Hoan hoang mang nhìn cô: “Cậu đã là nhà thiết kế cấp cao nhất của Alice rồi, sao còn muốn tham gia cuộc thi làm gì?”
Thẩm Vị Ương: “Trụ sở chính của Alice ở nước Y, khách hàng quan trọng của tớ cùng đều ở bên đó. Tuy rằng nước A cũng có người nghe tiếng mà tìm đến tớ nhưng tớ vẫn muốn được nhiều người biết đến hơn ở nước A.”
Thẩm Vị Ương là một người rất có lòng cầu tiến, bất kể làm cái gì cũng đều phải làm đến mức tốt nhất.
Mộ Thanh Hoan cũng không giữ cô lại nữa nhưng lúc cô gần rời đi vẫn không khống chế được gọi cô lại hỏi: “Vị Ương, cậu thật sự sẽ kết hôn với Cố Trường Đình
sao?”
Bước chân của Thẩm Vị Ương dừng lại, hơi khó hiểu quay đầu nhìn cô ấy: “Thanh Hoan, cậu không muốn tớ và Cổ Trường Đình ở bên nhau sao?”
Mộ Thanh Hoan: “Cũng… Cũng không thể nói như vậy. Dù sao đây cũng là việc riêng của cậu, tớ… Tớ chỉ cảm thấy có phải cậu quyết định qua loa quá không, cậu cảm thấy cậu… Cậu có hiểu biết về con người và hoàn cảnh của Cố Trường Đình không?”
Thẩm Vị Ương nghĩ bởi vì cô mất trí nhớ cho nên cô ấy mới nói những lời như vậy.
“Trong thời gian một năm tớ bị mất trí nhớ, anh ấy luôn ở bên cạnh tớ, tính cách của anh ấy rất tốt, tớ cũng từng nghĩ đến việc cố gắng tìm lại những ký ức của trước kia, nếu không thì sẽ rất không công bằng với anh ấy, nhưng anh ấy sợ tớ khó chịu nên nói với tớ rằng không sao cả, bất kể tớ có nhớ lại những chuyện trước kia hay không thì
anh ấy đều sẽ bảo vệ tớ cả đời.”
“Tớ chỉ muốn có một gia đình ấm áp ổn định, một nơi để bản thân có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ mà thôi, nếu anh ấy có thể cho tớ thì vì sao tớ lại không thể kết hôn với anh ấy?”