Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Nhân Cảnh là tòa án quốc tế do mười gia tộc lớn cùng kiểm soát, nơi lưu đày những tên tội phạm tàn bạo nhất.

»i này giống như tàn tích của một khu dân cư sau Chiến tranh thế giới thứ hai, hoang vắng trống trải, toát ra một bầu không khí âm u nhá nhem.

sách.

Đi vào bên trong, Thẩm Vị Ương lại nhớ tới ví dụ về nuôi cổ trùng.

Người có thể sống sót ở đây là Cổ Vương, người cuối cùng đã ăn tất cả cổ trùng?

Đây là khu 14 ư? A Cẩn thực sự ở nơi này?

Thẩm Vị Ương bước từng bước trên mặt đất gồ ghề đầy sỏi đá, nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng bối rối.

“Lại một người nữa.”

Lúc này, đột nhiên vang lên một giọng nói đầy hưng phấn.

Thẩm Vị Ương cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh, lui về phía sau một bước.

Một người đàn ông ăn mặc tồi tàn bước ra đầu tiên, theo sau là hơn chục người đàn ông ăn mặc tồi tàn.

“Yo, là phụ nữ kìa..”

Gã đàn ông bỉ ổi kia vừa thấy Thẩm Vị Ương là ánh mắt lập tức sáng lên, đám đàn ông phía sau cũng lộ ra vẻ hung ác và tham lam.

Thẩm Vị Ương đề phòng lùi lại một bước, ước lượng xem mình có bao nhiêu phần thắng.

Những người bị nhốt ở nơi như thế này đều là những kẻ tàn bạo, ai cũng có bản lĩnh hô mưa gọi gió, thực lực không hề thua kém những sát thủ hàng đầu trong danh

Thẩm Vị Ương cảnh giác nhìn đám người này, trong lòng nghĩ cách chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt.

Một mình cô không thể đánh bại nhiều người cùng đẳng cấp với mình như thế, cô cần phải tiết kiệm sức lực để tìm Lãnh Hoài Cẩn.

Vì vậy, sau khi lùi lại vài bước, cô quay đầu bỏ chạy ngay khi bọn họ buông lỏng cảnh giác. Tuy nhiên tốc độ phản ứng của đám người này nhanh như cô nghĩ, cô nhanh

chóng nhảy lên, đá văng mấy người phản ứng mau nhất, sau đó xoay người chạy về phía ngược lại.

Với sự gián đoạn ban đầu, cô đã tranh thủ cho bản thân thêm vài giây.

Thế là đủ, cô chỉ cần tìm một nơi để trốn thôi.

Khi những người này giải tán, cô sẽ nghĩ cách lặng lẽ đi tìm Lãnh Hoài Cẩn.

Vài giây là đủ để cô bỏ xa đám người này ở góc của một tòa nhà đổ nát và tìm một nơi ẩn náu.

Sau khi trốn, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy những người đó đi ngang qua nơi cô trốn.

Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay to đặt lên vai cô.

Đồng tử cô co rút lại, nắm chặt tay, máy móc quay đầu nhìn người phía sau.

Tuy nhiên, người này không ai khác chính là chồng cô, người mà cô đã tuyệt vọng đến tìm.

“A Can..”

Cô nhìn anh mà rơm rớm nước mắt, chỉ muốn lao vào vòng tay anh ngay lập tức.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ và đề phòng của anh, cô sững người.

Tại sao A Cẩn lại nhìn cô lạnh lùng như vậy, như thể anh không hề quen biết cô.

“Cô là người mới tới sao?”

Sau khi nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ đó, Lãnh Hoài Cẩn đã hỏi một câu khiến trái tim cô tan nát.

Anh thực sự không nhớ cô nữa?

“A Cẩn, anh… Anh không nhận ra em?”

Cô hỏi với cái giọng run run.

Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày nhìn cô: “A Cẩn? Sao cô biết tên tôi?”

Câu hỏi như sét đánh ngang tai, mặt Thẩm Vị Ương như nứt ra.

Cô nhìn những vết thương trên người anh, mỗi vết thương đó đối với cô đều là một con dao khứa vào tim.

Có phải tất cả những vết thương này đều xuất phát từ nơi không?

Trí nhớ của anh bị mất khi anh bị thương hay nó bị cuốn trôi khi anh bước vào Vô Nhân Cảnh?

Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy rất khó chịu với ánh mắt đau khổ và phức tạp của cô.

Đây là người phụ nữ đầu tiên anh nhìn thấy ở Vô Nhân Cảnh, điều này khiến anh cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao một người phụ nữ lại có thể xuất hiện ở một nơi như vậy.

Và bây giờ cô vẫn đang nhìn anh với ánh mắt đáng thương như vậy, dường như có một tình cảm rất sâu đậm với anh.

“Anh không nhớ cũng không sao, em tên Thẩm Vị Ương, chúng ta lại làm quen với nhau nhé?”

Cô nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười chìa tay về phía anh.

Không quan trọng.

Không có gì quan trọng nếu anh quên.

Cô đã quên anh tận hai lần, anh đã tiếp cận cô mà không sợ nguy hiểm.

Bây giờ đến lượt cô xích lại gần anh hơn.

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô như kẻ ngốc: “Cô muốn tôi làm chỗ dựa để cô sống sót ở đây?”

Thẩm Vị Ương sửng sốt một chút, vẫn không hiểu tại sao anh lại đột nhiên nói như vậy.

Anh tiếp tục nói: “Tôi đã có vợ.”

CÓ VỢ?

Vo?”

Thẩm Vị Dương vui mừng khôn xiết, không để ý đến thái độ hờ hững của anh, vội vã hỏi: “Không phải anh không nhớ chuyện trước kia ạ? Sao anh còn nhớ mình đã có

Lãnh Hoài Cẩn lười nói chuyện với cô, xoay người rời khỏi khu nhà bỏ hoang.

Thẩm Vị Ương lập tức đi theo, trong lòng lại có chút ngọt ngào.

Cô tự cho rằng bản thân không tệ, trước đây anh thích cô, chắc chắn có một phần nguyên nhân là nhờ ngoại hình, bây giờ đã trở thành người xa lạ mà anh vẫn có thể lý trí như vậy, rất bản lĩnh.

“Cô đi theo tôi làm gì?”

Đi được vài bước, phát hiện cô vẫn đi theo mình, anh quay đầu lạnh lùng nhìn cô, không hài lòng hỏi. Thẩm Vị Ương ngoan ngoãn đứng im, dè dặt nhìn anh: “Nếu em nói em là vợ anh, anh có tin không?”

Lãnh Hoài Cẩn lại liếc cô một cái như nhìn kẻ điên, sau đó xoay người bỏ đi.

Thẩm Vị Ương không quan tâm đến sự thờ ơ của anh, tăng tốc theo sau.

Cho dù không có ký ức nhưng có một số tình cảm đã ăn sâu vào xương tủy.

Một người từng yêu cô rất nhiều sẽ không bao giờ làm tổn thương cô vì mất trí nhớ.

Giống như nhiều năm trước dưới sự ép buộc của bà cụ Lãnh, cô chủ động xóa bỏ ký ức của mình nhưng sau khi gặp lại, cô vẫn không kìm được yêu anh lần nữa.

Mối quan hệ giữa bọn họ đã vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết từ lâu, cô đã bỏ qua nhiều năm như vậy, cô không muốn bỏ lõ lần nữa, cưa kể đến mấy đứa trẻ vẫn đang chờ họ trở về nhà.

Sau muôn vàn trắc trở, gia đình họ phải sống hạnh phúc bên nhau.

Nơi Lãnh Hoài Cẩn đến là một ngôi nhà một tầng đổ nát tương đối thấp, khung cảnh xung quanh trông không đẹp bằng tòa nhà mà cô vừa trốn.

Thế nhưng Lãnh Hoài Cẩn vẫn chọn nơi này, nhất định là có lý do của anh.

Thẩm Vị Ương hơi lo lắng, luôn cảm thấy Vô Nhân Cảnh phức tạp và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì cô nghĩ trước đây.

Sau đó nhìn đồ đạc thô sơ bên trong, sống mũi Thẩm Vị Ương cay cay.

Lãnh Hoài Cẩn là một người rất để tâm về cuộc sống, anh chưa bao giờ sống ở một nơi bẩn thỉu như vậy.

Ngay cả khi anh ở trên hòn đảo nhỏ đó, nơi anh sống cũng phải là ngôi nhà tốt nhất trên đảo được giữ gìn sạch sẽ.

Mà những vết thương trên người anh, nếu không có cô, anh vốn sẽ không phải chịu những vết thương này.

Nhưng hiện tại, vẫn là câu nói kia, bọn họ dây dưa lâu như vậy, cũng không phân biệt được ai nợ ai, không cần nhắc đến chuyện này nữa.

“Cô Thẩm, xin cô tự trọng, tôi phải thay quần áo.”

Sau khi lấy một chậu nước sạch, anh chuẩn bị cởi quần áo để xử lý vết thương hôm nay. Thấy Thẩm Vị Ương không có ý định rời đi, anh không thể nhịn được nữa: “Tôi không đánh phụ nữ, vì vậy đừng ép tôi.”

Thẩm Vị Ương không chút sợ hãi tiến lên một bước.

Lãnh Hoài Cẩn lùi về phía sau một bước theo bản năng, dựa vào vách tường: “Cô… Cô… Muốn làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK