“Có phải tối qua anh giả vờ sốt, dán nó lên để lừa em không?”
Cô thẹn quá hóa giận, phẫn nộ đánh lên người anh.
Lãnh Hoài Cẩn cúi đầu như một đứa trẻ vừa mới phạm sai lầm: “Anh xin lỗi, do anh sợ em không để ý đến anh, anh thật sự không có ý muốn chúng ta cãi nhau.”
Thẩm Vị Ương trước mặt anh chỉ ăn mềm không ăn cứng.
Nhìn thấy bộ dạng củi đầu tủi thân xin lỗi của anh, tự nhiên lửa giận trong cô bay đi một nửa, ngược lại còn cảm thấy không được tự nhiên.
“Khụ khụ, em không có ý dạy dỗ anh.”
Ho khan hai tiếng, cô bất đắc dĩ thở dài, dịu giọng lại một chút.
“Em không thích anh lấy thân thể của mình ra đùa giỡn. Hôm qua nghe anh Lưu nói anh phát sốt, anh có biết em đã lo lắng thế nào không?”
Lãnh Hoài Cẩn lập tức gật đầu.
Thẩm Vị Ương: “Em đối xử với anh… thế nào?”
Lãnh Hoài Cẩn vô cùng đáng thương nói: “Em không cho anh ăn cơm.”
“Em không cho anh ăn cơm lúc nào? Lãnh Hoài Cẩn anh đừng có nói bậy, không phải tự bản thân anh không chịu ăn hay sao?”
Thẩm Vị Ương không chấp nhận oan uổng, bị anh đổ thừa lập tức lớn giọng cãi lại.
Nắm tay cũng siết chặt.
Tại sao đột nhiên cô cảm thấy Lãnh Hoài Cẩn lại trà xanh dữ vậy?
Nếu không phải vì anh đẹp trai thì cô đã tặng cho một cái tát rồi.
“Vợ à, đừng tức giận, anh hứa sau này sẽ ngoan ngoãn ăn cơm mà”
Nhìn thấy cô tức đến xù lông, anh nghiêm túc lại gần dỗ dành, vuốt ve mái tóc cô.
Giận ai chứ?
Thẩm Vị Ương bị anh giày vò đến sắp phát điên rồi.
“Lần này xem như bỏ qua, nhưng không được có lần sau đâu nhé? Đừng làm em phải lo lắng.”
Cô thở dài, coi như không trách anh nữa.
Anh hành động như vậy cũng bởi vì không có cảm giác an toàn, anh cũng chỉ muốn được quan tâm mà thôi.
Chuyện này phải trách cô đã không nghĩ đến cảm nhận của anh.
Tâm tình của anh bây giờ còn yếu lắm, cô vốn phải chăm sóc anh nhiều hơn mới đúng.
“Vậy em có còn giận không?”
Thấy vẻ mặt cô hòa hoãn đi, Lãnh Hoài Cẩn mới dám mở miệng hỏi.
Thẩm Vị Ương kiêu ngạo đẩy anh ra: “Em bận lắm, không rảnh rỗi nổi giận với anh.”
Lãnh Hoài Cẩn lập tức đuổi theo cô, mất hứng nói: “Vậy là em vẫn còn giận.”
Thẩm Vị Ương nhìn anh đầy kỳ quái: “Ý anh là sao? Không sợ em giận à?”
Lãnh Hoài Cẩn tội nghiệp nói: “Chỉ khi nổi giận em mới nghĩ đến một mình anh.”
Lần này là thật sự tủi thân rồi.
Tự nhiên cô cũng thấy đau lòng.
”A Cẩn, anh là người em quan tâm nhất.”
Cô dừng bước, đứng trước mặt ngẩng đầu nghiêm túc nhìn anh.
“Đối với em mà nói, trên đời này ngoại trừ anh ra thì không còn ai quan trọng với em, vậy nên đừng bất an nữa nhé? Em là vợ anh, bỏ ai cũng được nhưng bỏ anh thì
không được.”
Cho dù là con cái của họ thì đến một lúc nào đó, chúng nó cũng sẽ ra đi và sống một cuộc sống của riêng mình. Chỉ có bọn họ mới mãi mãi không rời xa nhau.
Ánh mắt của cô luôn có một loại ma lực khiến người khác tin hết vào những điều cô nói. Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô, sự bất an dần dần biến mất. Anh đưa tay ôm lấy bả vai cô, cúi người xuống hôn: “Vậy thì, em dùng hành động để chứng minh mình sẽ không rời bỏ anh đi.”
Ai cũng có thể rời khỏi cuộc đời anh, chỉ riêng Thẩm Vị Ương là không thể.
“Cô Thẩm, sao hôm nay đi làm muộn thế? Người này là…”
Cho dù là dùng mặt nạ ngụy trang thì Lãnh Hoài Cẩn ở trong một đám người chẳng khác nào hạc giữa bầy gà, đi đến đâu là nổi bật đến đấy.
Khi Thẩm Vị Ương dắt anh vào văn phòng đã ngay lập tức thu hút được rất nhiều ánh mắt của mấy cô gái trẻ.
“Đây là vệ sĩ mới của chị, tên là Tiểu Kim.”
Thẩm Vị Ương nghĩ ra cái tên mới tạm thời ứng phó với Phạm Điềm Điềm.
Phạm Điềm Điềm gật đầu: “Vậy sao? Anh đẹp trai tên Tiểu Vũ lúc trước thì sao, anh ta không còn là vệ sĩ của chị nữa à?”
Cô ấy vẫn thích Tiểu Vũ hiền hòa hơn anh chàng đẹp trai lạnh lùng u ám trước mặt này.
Thẩm Vị Ương: “Tiểu Vũ không phải vệ sĩ của chị, chỉ là một đồng nghiệp trước đây của chị mà thôi.”
“Gần đây không phải có rất nhiều người ở dưới lầu trong công ty gây chuyện sao, chị mang vệ sĩ để phòng thân thôi.”
Thì ra là thế
“Cô Thẩm, cô yên tâm, đám người kia sẽ không làm cô bị thương.” Lưu Huy cầm cốc nước nóng, cười nói với Thẩm Vị Ương. “Cô không biết bây giờ cô đã nổi tiếng thế nào trên mạng đâu, cô trở thành mẫu boss lý tưởng của mọi người rồi đấy.” Thẩm Vị Ương hết sức ngạc nhiên nhìn Lưu Huy: “Anh Huy nói vậy có nghĩa là sao? Cái gì mà hình mẫu lý tưởng chứ.”
“Cô tự xem đi, bây giờ trên mạng đầy rẫy mấy lời bình luận đánh giá cô rồi đấy.”
Lưu Huy đặt cốc nước lên bàn, cầm máy tính bảng thoát khỏi giao diện vẽ tranh rồi mở bảng tin tức của weibo lên, lướt mấy cái.
[Boss lý tưởng Thẩm Vị Ương, bắn phát súng đầu tiên phản kích 996.]
[Trái tim người mẹ đã đầu mãi mãi không thay đổi, thực hiện mối quan tâm nhân văn của tình yêu và công lý.]
[Người bảo vệ giỏi nhất thế giới, boss Thẩm Vị Ương – một dòng chảy công lý trong suốt của thế giới chủ nghĩa tư bản.
“Tiêu đề kiểu gì mà lộn xộn hết vậy, tôi không hiểu nổi.”
Thẩm Vị Ương đọc vài cái rồi lùi về sau nhìn Lưu Huy cười nói.
Lưu Huy: “Không phải gần đây toàn bộ mạng lưới đều tẩy chay chế độ 996 sao? Tập đoàn tài chính Lãnh thị đứng mũi chịu sào, sau khi tìm hiểu sâu hơn về Liên minh
chống chế độ 996, họ phát hiện ra cô là người đầu tiên trong tập đoàn dám đứng lên phản đối chế độ 996 lại còn cho bộ phận chúng tôi đãi ngộ phúc lợi tốt như vậy. Sau đó bọn họ bắt đầu hâm mộ cô, mọi người trên mạng bây giờ đều hy vọng mấy ông chủ vô lương tâm của họ có thể lấy cô làm gương đó.”
“Thì ra là vậy.” Thẩm Vị Ương chợt hiểu ra, nhưng sau đó cô liền đau khổ: “Tôi là loại chủ cả kiểu gì chứ, tôi cũng chỉ là làm công ăn lương cho người khác mà thôi.”
Cô hơi cúi đầu, dường như đang do dự chuyện gì đó.
Lưu Huy cảm thấy không ổn, nhìn cô rồi hỏi: “Cô Thẩm, cô sao vậy, có người gây khó dễ cho cô sao?”
“Không đâu, không có gì hết.”
Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng lắc đầu, cố gắng giả vờ làm như không có gì xảy ra. Nhưng bộ dáng cô thế này thì làm sao tin được là không có gì chứ.
Ngải Lan hỏi: “Cô Thẩm, có phải ban giám đốc lại gây áp lực cho cô không?”
Đột nhiên lúc này Phạm Điềm Điềm mới nhớ ra: “Đúng rồi, vừa nãy tôi có nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc Lãnh gọi hỏi cô, tôi nói với cô ấy là cô đang ở bên ngoài nói chuyện với người khác, cô ấy bảo sau khi cô trở về thì lên tìm cô ấy.”
Thẩm Vị Ương khẽ gật: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi sau.”
Trông cô có vẻ không ổn, nhìn giống như đang ôm nhiều tâm sự nặng nề.
Ngải Lan sốt ruột nhìn cô nói: “Cô Thẩm, nếu phó tổng giám đốc Lãnh làm khó cô, cô nhất định phải nói cho chúng tôi biết. Mặc dù không thể làm gì được nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức ủng hộ cô.”
“Đúng vậy, cô Thẩm đừng sợ, cô có thể nói mọi chuyện với chúng tôi, chúng tôi sẽ giúp cô.”
“Ủng hộ cô Thẩm, nếu không có cô thì bây giờ chúng tôi đã là mấy con súc sinh làm việc theo chế độ 996, là cô đã giúp đỡ chúng tôi, có chuyện gì chúng tôi cũng sẽ
đứng về phía cô.”