Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông ngoan ngoãn áp mặt lên đầu gối cô hệt như một con cún lông vàng, anh cứ nhìn cô, nhìn đến nỗi tim cô như tan chảy.

“Không có, em nói không giận nữa tức là không giận nữa. Nhưng A Cẩn à, anh phải hứa với em sau này phải bình tĩnh chút, làm việc đừng kích động được không?”

Cô không nhịn được mà véo má anh.

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Em yên tâm, sau này anh sẽ không ghen linh tinh nữa, anh, anh sẽ cố gắng kiềm chế, nhưng em cũng không được thích người khác.”

“Được, em cũng hứa với anh.”

Cuối cùng bầu không khí cũng đã dịu lại, Lãnh Hoài Cẩn ngồi trên sofa, đặt chân cô lên chân anh, sau đó bôi thuốc cho cô.

Anh cẩn thận từng tí một, vẻ mặt rất áy náy.

Thẩm Vị Ương giúp anh vuốt giãn hàng lông mày, thấy ánh mắt khó xử của anh thì bật cười: “Không sao đâu, em biết anh không cố ý mà, A Cẩn sẽ không làm tổn thương em đâu.”

Lãnh Hoài Cẩn rầu rĩ đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục bôi thuốc cho cô.

Bầu không khí thoáng chốc trầm xuống, Thẩm Vị Ương muốn phá võ bầu không khí đấy nên nói: “Nhà bên kia rất gần trường học, bọn trẻ đi học khá tiện lợi nên em sẽ không đưa bọn nhỏ về.”

Bọn nhỏ đang ở lại nhà họ Lãnh, cũng để nhắc nhở bà cụ Lãnh là máu mủ của Lãnh Hoài Cẩn vẫn tồn tại, sớm hay muộn thì anh cũng sẽ quay lại.

Nhưng điều quan trọng hơn là, giờ Thẩm Vị Ương không biết Lãnh Hoài Cẩn sẽ có thái độ như thế nào với bọn trẻ, mà nhìn phản ứng của anh thì có vẻ không vui cho lắm, cô không thể để anh đang như thế này mà đưa bọn trẻ tới được.

Bởi vì cô không chắc bọn trẻ có thể hiểu được chuyện đa nhân cách này hay không, một người lớn như cô đây mà giờ còn chưa phân biệt nổi, hơn nữa cô cũng không muốn làm bọn trẻ lo lắng.

Lúc nhắc đến bọn trẻ, Thẩm Vị Ương đã chăm chú quan sát biểu cảm của Lãnh Hoài Cẩn.

Nghe nhắc đến bọn trẻ thì biểu cảm của anh vẫn ổn, chỉ là vừa bôi thuốc vừa nói với cô: “Em ở lại với anh đi, giờ anh vẫn là người bệnh.”

Anh dùng dáng vẻ yếu ớt ngước đầu lên nhìn cô.

Thẩm Vị Ương thấy thế thì hơi lúng túng, nhưng sau đó vì suy nghĩ cho anh nên vẫn chấp nhận: “Đương nhiên rồi, giờ sức khỏe của anh còn chưa khỏi hẳn, chắc chắn em sẽ ở lại đây để chăm sóc cho anh, nhưng ban ngày em vẫn phải đi làm, được không nào?”

à?

Cô trưng cầu ý kiến của anh.

Nhưng chuyện đi làm dù anh có nói không, đương nhiên cô vẫn sẽ đi.

Vì vậy đổi một cách nói khác thì cô đang thông báo cho anh biết, bảo anh đừng làm loạn nữa.

“Em đi làm một mình, anh không yên tâm.” Anh rầu rĩ nói, lại bắt đầu không vui.

Thẩm Vị Ương biết anh sẽ không vui, nhưng chuyện đi làm thì cô không thể thỏa hiệp được.

Giờ cô có rất nhiều chuyện cần phải tự làm, không thể vì nghĩ cho cảm xúc của anh mà không đi làm được. Đến lúc đợi anh hồi phục lại thì cả nhà họ cạp đất mà sống

“A Cẩn, em bắt buộc phải đi làm. Buổi sáng em sẽ tìm cho anh một y tá, đến tối em sẽ về với anh, anh thấy thế được không?”

Cô nghiêm túc trao đổi với anh, mong hai người họ có thể tìm được một cách để giải quyết vấn đề này.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn lại không vui.

Nụ cười trên mặt đã biến mất, không thèm để ý với cô nữa, chỉ im lặng ngồi phụng phịu giận dỗi.

Sao giờ lại giận dỗi nữa rồi?

Thẩm Vị Ương cảm thấy rất thú vị.

“A Cẩn, sao anh không nói gì nữa?” Cô véo mặt anh như trêu trẻ con.

Lúc này anh mới ấm ức ngẩng đầu nhìn cô: “Anh đã hứa với em là bình tĩnh, không làm loạn rồi.”

Chà, tủi thân rồi kìa.

Thẩm Vị Ương thấy dáng vẻ như cô vợ nhỏ của anh thì chợt thấy hơi đau lòng.

“A Cẩn, như vậy được không, buổi sáng khi em đi làm, sẽ bảo bọn trẻ lần lượt xin nghỉ để đến chơi với anh, cho anh đã chán, được không?”

Giờ bọn trẻ đã lên cấp một, nhưng ở nhà cũng có giáo viên dạy đến kiến thức cấp ba, bình thường xin nghỉ vài hôm cũng không ảnh hưởng gì.

Nhưng biểu cảm Lãnh Hoài Cẩn cứ như Thẩm Vị Ương sắp giết anh không bằng.

“Anh không muốn, anh bị bệnh đã rất khó chịu rồi, em còn bắt anh trông trẻ. Vợ, sao em nó nhẫn tâm thế chứ?”

“Đấy không phải là nhẫn tâm. A Cẩn, có phải anh không thích con của chúng mình không?” Cuối cùng cô cũng hỏi ra câu hỏi này.

Lãnh Hoài Cẩn không phủ nhận, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng, anh không thích bọn chúng, trừ em ra thì anh không thích ai hết.”

Anh ghét tất cả những người cô quan tâm, bao gồm cả mấy đứa quỷ sứ kia, còn cả công việc nữa.

“Anh không ngăn cản em đi làm, nhưng mà em phải dẫn anh đi cùng.”

Hình như anh cảm thấy mình làm vậy đã là nhún nhường lắm rồi.

Thẩm Vị Ương cảm thấy đau đầu: “Đưa anh đi làm cùng? A Cẩn à, anh đừng nói đùa nữa được không?”

Giờ cô không rõ là người đàn ông này đã quên thật hay là giả ngu, cố ý trêu đùa cô nữa.

Nhưng người ta lại rất nghiêm túc, nghiêm túc đến đáng sợ.

“Anh không nói đùa với em, anh muốn đi làm với em.”

Thẩm Vị Ương: “A Cẩn, giờ tình hình công ty đang rất phức tạp mà anh lại quên những chuyện trước đây rồi. Nếu anh lên công ty sẽ khiến người khác chú ý, rất dễ xảy ra

sai sót.”

“Anh có nói anh quay lại làm việc đâu, anh cũng không muốn trở lại.” Anh cắt ngang lời cô, kiêu ngạo nói.

“Anh có thể đi làm vệ sĩ hoặc là trợ lý cho em mà, dù sao anh cũng phải đi cùng em.”

Vệ sĩ? Trợ lý?

Tổng giám đốc tôn quý lại “hạ phàm” làm trợ lý, vệ sĩ cho quản lý một bộ phận, Thẩm Vị Ương quả khâm phục suy nghĩ này của anh.

“Anh đang nói đùa với em đúng không?”

Người đàn ông lại bày ra bộ mặt tủi thân nhìn cô hỏi: “Tại sao anh lại phải nói đùa với em? Làm trợ lý hoặc vệ sĩ cho em không được sao? Như vậy thì chúng ta có thể ở cùng nhau mãi”

Thẩm Vị Ương: “Giờ vết thương của anh vẫn chưa khỏi.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Anh cảm thấy vết thương đã khỏi rồi, em nhìn này, sáng nay anh ở với em cả buổi, có chuyện gì đâu?”

Thẩm Vị Ương: “… Trước đây anh là tổng giám đốc Lãnh Thị, ở công ty có rất nhiều người nhận ra anh. Anh cảm thấy một tổng giám đốc lại đi làm vệ sĩ hoặc là trợ lý cho một quản lý bộ phận có hợp lý không?”

Lãnh Hoài Cẩn: “Anh làm trâu làm ngựa cho vợ anh, có gì không hợp lý chứ?”

Anh dùng ánh mắt ngây thơ nhìn cô, trong tim chỉ có mình cô.

Thẩm Vị Ương cảm thấy mình sắp gục trước dáng vẻ trà xanh này của anh rồi.

“Lãnh Hoài Cẩn, đừng có nói đùa với em nữa. Như thế rất không được. Bây giờ đang có rất nhiều chuyện cần giải quyết, anh đừng làm loạn nữa được không?”

Giờ Lãnh Linh Lung đang rình hạng mục Huy Chương Vinh Quang như hổ đói rình mồi.

Mà giờ Y Y còn đang ở chỗ của Úc Thời Phong.

Trước khi tòa án quốc tế ra phán quyết đối với nhà họ Úc, cô vẫn phải nghĩ cách để nhà họ Lãnh ngừng truy tố nhà họ Úc.

Cô còn quá nhiều chuyện để làm, mà giờ Lãnh Hoài Cẩn lại không thể giúp đỡ cô được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK