Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Úc Thời Phong” Lãnh Y Y không thể nhận ra người đàn ông trước mặt mình nữa, “Anh không thể đối xử với tôi như vậy, đổi phòng đi, tôi sẽ không truy cứu quá khứ của anh, tôi chỉ cần anh của sau này..”

“Cô quan tâm đến chuyện của tôi làm gì?” Úc Thời Phong không kiên nhẫn ngắt lời cô, “Lãnh Y Y, cô thật sự cho rằng mọi kế hoạch cô trong cuộc hôn nhân này, và tôi chỉ có thể ngồi đây chịu trận hay sao?”

Anh nhìn cô bằng ánh mắt chán ghét, không còn ánh mắt dịu dàng trìu mến như trước đây nữa

“Tôi lấy cô là để cho chú Lãnh cùng dì Thẩm giữ chút thể diện, nhưng cô yên tâm đi, sớm muộn gì chính cô cũng sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay và cũng chính cô sẽ tự tay mình ký tên vào đơn ly hôn mà thôi.”

Lãnh Y Y khó hiểu nhìn hắn: “Ý của anh là gì, Úc Thời Phong, chúng ta sắp kết hôn rồi, không thể cùng nhau sống thật tốt sao?”

“Tất nhiên là ngày tốt của cô rồi” Úc Thời Phong chán ghét nhìn cô, “Nghĩ đến việc ép tôi lấy cô, cô có nghĩ đến cảm nhận của tôi hay không mà làm ra cái chuyện vô lý vậy? Sao, bây giờ cô lại giả vờ đáng thương trước mặt tôi? Lúc đó, cô có thể ép tôi lấy cô, nhưng không thể khiến tôi yêu cô đâu.”

Cửa phòng đóng sầm lại

Lãnh Y Y xấu hổ ngồi khụy xuống nền gạch, những giọt nước mắt giàn giụa trên mặt

Không thể trở lại được nữa rồi, sớm đã biết rõ không thể trở lại khoảng thời gian trước đây

Chỉ có cô cố chấp lưu giữ những kí ức năm tháng tươi đẹp đó, còn Úc Thời Phong đã không còn quan tâm đến chúng nữa rồi

Khi anh cùng ngủ với người phụ nữ khác trong chính căn phòng mà cô yêu thích, thật không thể tưởng tượng nổi sao họ có thể làm ra loại chuyện đó. Cô cắn răng có

thể bỏ qua những lỗi lầm trong quá khứ của anh, nhưng anh mãi mãi cũng sẽ không bao giờ yêu cô.

Mà cô ấy thật sự có thể được sao?

Nhìn chiếc giường lớn trong phòng ngủ, nghĩ đến tất cả những gì đã xảy ra trên chiếc giường này, cảm giác buồn nôn trong lòng cô lại dâng lên…

Khi Hạng Tri Mô về đến nhà, Tề Tinh Trác đứng chờ ở cửa, trông có vẻ rất mệt mỏi, như thể anh đã đợi cô rất lâu. Hạng Tri Mộ ổn định lại tinh thần, hờ hững nhìn hắn, hỏi: ” Bạn học Tề đang đợi tôi sao ?”

Tề Tinh Trác mở miệng thanh âm khàn khàn, tiến lên phía trước lo lắng hỏi cô: “Mộ Mộ, em mấy ngày nay đi đâu, tại sao anh đến bệnh viện thăm thì mấy người y tá không cho anh vào, có phải do tên Lãnh Quân đó hay không, hắn ta kiểm soát em sao”

Hạng Tri Mộ kịp thời tránh được bàn tay của Tề Tinh Trác đang định đưa ra đó cô, lùi lại một bước, thản nhiên nói: “Lãnh Quân anh ấy đối rất tốt với tôi, anh ấy không kiểm soát tôi, là do tôi không muốn thấy các người”

Khi thấy cô nói thẳng như vậy, khuôn mặt của Tề Tinh Trác có chút thổ thẹn, tất cả những lời anh định nói đều bị chặn trong cổ họng, không thể phát ra. Mãi cho đến khi Hạng Tri Mộ phớt lờ anh ta và mở cửa bước vào nhà, anh ta mới vội vàng đuổi theo và nói: “Mộ Mộ, tôi biết là anh có lỗi với em, nhưng những người như Lãnh Quân không dễ dàng đụng vào đâu, đừng vì lợi ích mà dính dáng vào bọn họ ” Em không cần vì 500 vạn mà tự đẩy mình vào hố lửa, anh có thể giúp em. . .”

“Suýt nữa quên mất” Hạng Tri Mộ cắt ngang lời anh, sau đó đóng cửa lại, “Đợi tôi một lát, tôi vào lấy đồ cho anh.” Một lúc sau, cô mở cửa cầm tấm séc đưa cho anh ta. “Đây là tiền bồi thường năm đó gia đình anh cho tôi, tôi đã dàn xếp ổn thỏa, anh hôm sau phải đi nước ngoài rồi, tôi sợ ngày mai sẽ không đến kịp để đưa cho anh, bây giờ đúng lúc anh ở đây hoàn trả mọi thứ lại cho anh.”

Đây là tấm séc trị giá 500 vạn

Thứ đã hủy hoại phẩm giá của cô năm đó

Cô vô số lần muốn xé nát nó, nhưng cô không hiểu nhiều về nó, sợ xé xong trả lại cho bọn họ sẽ gặp phiền phức, đến khi đó cô cũng không biết giải thích thế nào.

Tốt hơn hết là cô nên giữ nó và trao nó lại khi bạn gặp Tề Tinh Trác trong tương lai.

Nói với anh ta rằng cô không chấp nhận khoản để bù đó

Tề Tinh Trác nhìn tấm séc trước mặt, đôi mắt anh run lên, khàn khàn nhìn cô nói: “Mộ Mộ, em đang làm gì thế, năm đó là mẹ anh có lỗi với em, nhưng bây giờ em đang

gặp khó khăn, em đưa nó cho bà chủ thuê nhà không phải tốt hơn sau.”

“Tề Tinh Trác, anh thật sự không hiểu hay là đang giả ngu đây?” Hạng Tri Mộ nhét tấm séc vào trong tay hắn, sau đó quả quyết lui về phía sau giữ khoảng cách với hắn, “Tôi hoàn trả lại cho anh để nói với anh rằng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. “Chỉ cần tôi tìm thấy cơ hội, tôi sẽ đưa mẹ anh ra tòa và khiến cho bà ta phải trả giá đắt cho những gì bà ấy đã gây ra cho tôi.”

“Hạng Tri Mộ” Tề Tinh Trác thấy Hạng Tri Mục ngoan cố như vậy cũng có chút tức giận, “Mọi chuyện đã qua rồi, năm đó Lý Cảnh cứu em, em không có bị tổn hại gì quá mức, sao em cứ ương bướng thế hả? Đối với những chuyện đã qua, em nên bao dung và tha thứ cho người khác, ngay cả đạo lý này mà em còn không hiểu sao?”

Cô ấy biết chứ

Nhìn khuôn mặt tự cho mình là đúng của Tề Tinh Trác, Hạng Tri Mộ cảm thấy mình thực sự ngu ngốc khi yêu anh ta.

“Không có tổn hại gì quá mức sao,ha? Đó là bởi vì Lý Cảnh tình cờ đi ngang qua cứu tôi. Nếu như Lý Cảnh không xuất hiện thì phải làm sao? Tề Tinh Trác, anh có từng nghĩ nếu không có như Lý Cảnh tình cờ xuất hiện, năm đó tôi xém bị 30 40 tên đàn ông giết chết trong con hẻm đó, anh sẽ không bao giờ hiểu được sự tuyệt vọng của tôi lúc đó đâu, cho nên bây giờ anh không có tư cách gì để bảo tôi rộng lượng cả”

Bây giờ cô vẫn thường xuyên bị cơn ác mộng đó đánh thức lúc nửa đêm.

Không có chuyện xảy ra không có nghĩa là không có tổn hại gì, mẹ của Tề Tinh Trác đã làm loại chuyện vô sỉ như vậy với cô chỉ vì muốn cô tránh xa con trai mình, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta, đồng thời yêu cầu trả lại sự công bằng cho bản thân.

“Tề Tinh Trác, tôi không cần lời xin lỗi trống không và sự giúp đỡ mơ hồ của anh. Sau này đừng tìm tôi nữa.” Nói xong, cô đóng sầm cửa lại.

Tề Tinh Trác lặng nhìn cánh cửa đóng sầm lại với ánh mắt bi thương

Anh không rõ tại sao cô lại tuyệt vọng như vậy

Sự việc đã diễn ra nhiều năm như vậy, nếu cô có thể nhìn xa một chút thì bây giờ đã không cần phải gả cho một tên rác rưởi vô dụng như Lý Cảnh. Năm đó, nếu cô ấy

hiểu chuyện hơn, thì họ đã không chia tay.

“ Tinh Trác, nhìn thấy được chị họ chưa?”

Sau khi Tề Tinh Trác xuống lầu, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi trong xe, sau khi thấy anh đi xuống, cô lập tức xuống xe, nắm tay anh hỏi.

Tề Tinh Trác chìa tay ra và nói một cách bình tĩnh: “ Lại gặp nhau rồi “

Hạng Tinh Tinh nhìn tấm séc trong tay, nghi ngờ hỏi: “ chị họ không nhận sự giúp đỡ của anh à?”

Tề Tinh Trác không muốn nói chuyện nên cứ im lặng lên xe

Hạng Tinh Tinh đi theo, ngồi vào ghế phụ lái, nhìn vẻ mặt của Tề Tinh Trác rồi bất bình nói: “Tinh Trác, thật ra thì anh không cần lo lắng cho chị ấy đâu, em biết là anh rất thích chị ấy, cho dù bây giờ anh định chia tay với em để bảo vệ chị đi nữa, em cũng sẽ không phản đối, chỉ hy vọng hai người có thể hạnh phúc.”

“Chị gái em bây giờ đã gả cho một người vô dụng như Lý Cảnh, chỉ cần nghĩ đến việc chị trở thành vợ rồi sinh con cho loại người như vậy, em liền cảm thấy rất khó

chiu.

Sinh con, làm vợ

Sắc mặt Tề Tinh Trác liền trở nên tối sầm lại, hai tay ghì chặt lấy vô lăng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK