Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tùy Tố nghe thấy cô nói như vậy liền lập tức bịt miệng và mũi lại.

Nhưng mà Triệu Miêu Miêu vẫn không buông tha cho họ, lập tức lao về phía họ một lần nữa.

Tùy Tố lo lắng nhìn Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay”

Thẩm Vị Ương cầm một cành cây ở bên cạnh, chặn trước mặt để tránh công kích của Triệu Miêu Miêu: “Tìm cách đốt cô ta đi, thân thể của cô ta đã bị rắn vảy rồng khống chế rồi.”

“Rắn gì cơ?” Tùy Tố không hiểu.

Thẩm Vị Ương không có thời gian giải thích với cô ấy, chỉ có thể nói với cô ấy: “Nhanh tìm cái bật lửa trong ba lô của tôi.”

Tùy Tố lập tức lục tìm trong chiếc ba lô mà cô vừa ném sang một bên, nhưng vẫn không tìm thấy chiếc bật lửa nào: “Cô có chắc chắn có chiếc bật lửa trong đó

không?”

Thẩm Vị Ương bị Triệu Miêu Miêu đè xuống đất, dùng hết sức mới có thể đặt chân lên eo cô ta, khiến cô ta không thể nghiêng người rồi bóp cổ mình.

Khi nghe tin Tùy Tố không tìm thấy chiếc bật lửa, tầm nhìn của cô tối sầm lại, cô cảm thấy như thể mình đã có thể giải thích tại sao bản thân mình lại ở đây.

Cũng may lúc này Lãnh Hoài Cẩn chạy tới: “Vị Ương, đá cô ta qua đây.”

Thẩm Vị Ương hiểu ra, lập tức dồn sức, dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể đá văng Triệu Miêu Miêu đang nằm trên người mình ra, đá về hướng mà mình vừa mới nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lãnh Hoài Cẩn.

Lãnh Hoài Cẩn nhanh chóng đánh bật lửa rồi ném nó về phía Triệu Miêu Miêu, lửa nhanh chóng bén ngay khi chiếc bật lửa chạm vào cô ta.

“Đừng mà —!”

Thẩm Vị Dương ôm chặt lấy Tùy Tố, dặn dò cô ấy không nên xúc động: “Tùy Tố, bình tĩnh, bình tĩnh nào, được rồi, đây là cách duy nhất để cứu cô ta.”

Giọng nói của Tùy Tố nghẹn ngào nức nở, cô ta nắm chặt tay Thẩm Vị Ương, trong mắt phản chiếu ngọn lửa hừng hực trên người Triệu Miêu Miêu, nước mắt chậm rãi trào ra: “Hồi trước cậu ấy vì cứu tôi mà bị thương. Tôi làm sao có thể nhìn cậu ấy bị bắn một lần nữa trước mặt tôi cơ chứ, lúc chết cậu ấy còn đau khổ như vậy.”

Lãnh Hoài Cẩn chính là người đã làm tất cả những điều này, anh vô cảm bước đến chiếc ba lô, rồi bắt đầu đếm những thứ trong ba lô.

Dù Tùy Tố có đổ lỗi cho anh hay không cũng không quan trọng.

Tùy Tố tất nhiên là oán giận, nhưng ngay sau đó cô ta nhìn thấy một bóng đen dài chạy quanh cơ thể đang cháy trong ngọn lửa của Triệu Miêu Miêu, nó phát ra âm

thanh như một đứa trẻ khóc thút thít.

Đó là một con rắn!

Đây có phải là con rắn vảy rồng mà Thẩm Vị Ương nhắc đến lúc trước không?

Cô ta kinh ngạc nhìn bóng đen đang vùng vẫy trong ngọn lửa, sau đó kinh ngạc nhìn Thẩm Vị Ương, cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ cô.

Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt không có tiêu cự và có chút mơ hồ của Thẩm Vị Ương, cô ấy mới nhớ tới hình như cô không thể nhìn thấy vật ở xa.

Vì vậy, cô ta nói cho cô những gì mà mình nhìn thấy: “Vị Ương, cơ thể của Miêu Miêu đang bốc cháy, nhưng có một bóng đen trên người cậu ấy, hình như nó là một con

rắn dài, đây có phải là rắn vảy rồng mà cô vừa nói với tôi không?”

Thẩm Vị Ương gật đầu, giải thích với cô ấy: “Chuyện là như thế này, Miêu Miêu sẽ di chuyển xung quanh và tấn công chúng ta, là bởi vì con rắn này ở trong cơ thể cô ta, loại rắn này rất nhạy cảm với mùi và nhiệt độ của con người, cho nên khi nó nhận ra sự tồn tại của con người thì nó sẽ di chuyển trong cơ thể Miêu Miêu, tạo ra ảo giác Miêu

Miêu đang tấn công chúng ta, nhưng thực ra chính con rắn vảy rồng trong cơ thể cô ta mới thực sự muốn tấn công chúng ta.”

Đây là lần đầu tiên Tùy Tố nghe thấy chuyện như vậy: “Tại sao lại có con rắn như vậy, nó có liên quan gì đến số 86 không?”

Thẩm Vị Ương gật đầu: “Đây mới là điều đáng sợ của Số 86. Thực ra, bản thân Số 86 là một loại thuốc thông thường, chỉ có thể khiến người ta nghiện, nhưng điều đáng

sợ hơn là, không biết vì sao, sau khi uống quá nhiều, thì sẽ có rắn vảy rồng sống trong cơ thể. Sau đó các cơ quan nội tạng sẽ bị nó ăn và moi ra, và sau khi chết, vật chủ cũng trở thành con rối để nó làm hại người khác và tìm vật chủ mới để đẻ trứng.”

Tùy Tố da gà nổi hết trên lưng: “Cô nói đẻ, là đẻ trứng sao?”

Thẩm Vị Ương: “Đúng vậy, loài rắn này bình thường sống trong rừng sâu núi Vạn Cổ, ở tình huống bình thường nó là chỉ một con rắn bình thường, nhưng không biết vì sao, sau khi tiếp xúc với số 86, nó lại bị biến dị thành quái vật thao túng cơ thể con người.”

Sự kiện 217 năm đó, các liệt sĩ trong đội của Liễu Hoài Xuyên đã chết thảm, bọn họ bị con quái vật này điều khiển thành con rối trước khi chết, cơ thể của họ bị những con rắn này đục lỗ, cuối cùng Liễu Hoài Xuyên nước mắt lưng tròng đã tự thiêu chính các đồng đội của mình, đích thân chấm dứt tình cảnh sống không bằng chết của

họ.

Kể từ đó, sự cố 217 năm đó đã trở thành vết sẹo không thể chạm tới trong trái tim của Liễu Hoài Xuyên.

Tùy Tố là một người thông minh, nên cô ấy đã nhanh chóng nhận ra: “Vừa rồi cô bảo tôi bịt miệng và mũi lại, bởi vì nếu tôi hít phải mùi của số 86, tôi có thể mời gọi con rắn này chui vào người mình đúng không?”

Thẩm Vị Ương: “Đúng vậy, nếu như cô sơ ý bất tỉnh, con rắn kia sẽ theo mùi của số 86 mà đẻ trứng lên người cô, sau này cô cũng sẽ có rắn vảy rồng trong người, khiến cô đau thấu tim gan cả ngày lẫn đêm cho đến khi cô không thể chịu đựng được nữa. Sau này sẽ hoàn toàn bị nó khống chế.”

Thì ra là như vậy.

Vì thế mà vừa rồi Lãnh Hoài Cẩn không còn cách nào khác ngoài việc bắn và đốt xác Miêu Miêu.

Sau khi biết được rắn vảy rồng cùng số 86, Tùy Tổ dựa vào một gốc cây ngồi xuống, có chút chán nản nhìn thi thể cháy rụi của bạn mình với đôi mắt ẩm ướt.

Tuy rằng chật vật nhưng cũng đã thấy nhẹ nhõm hơn.

“Em cũng tham gia vào biến cố 217?”

Lãnh Hoài Cẩn cầm một chai nước đến trước mặt Thẩm Vị Ương, sau đó ngồi xuống và mở nắp chai đưa cho cô.

Thẩm Vị Ương nhận lấy, nhưng trước tiên đưa cho Tùy Tố đang ngồi đối diện với cô.

Sau khi Tùy Tố tỏ ý không muốn với cô, cô liền nhấp một ngụm trước khi trả lời câu hỏi của Lãnh Hoài Cẩn: “Đúng vậy, trước đây em tình cờ gặp Liễu Hoài Xuyên, vì em

biết một số điều về số 86 nên em đã trở thành nửa cố vấn, nhưng là bởi vì là nhân viên ngoài biên chế, nên những chuyện liên quan đến tính bảo mật của vụ việc, thì em không thể tham gia đầy đủ được.”

“Khi em nhận được tin tức và chạy đến nhà kho, thì em đã thấy đồng đội của Liễu Hoài Xuyên đang điên cuồng, họ tấn công Liễu Hoài Xuyên như điên, thân thể họ bị

rắn đục nhiều lỗ, nói là họ đâm phải vào tổ rắn cũng không ngoa. Sau đấy, Liễu Hoài Xuyên không muốn hy sinh nhiều hơn nữa, nên hắn chỉ còn cách đốt nhà kho đó và nhìn đồng đội của mình chết ngay trước mắt.”

Lãnh Hoài Cẩn khẽ nhíu mày, đối với chuyện của Liễu Hoài Xuyên cơ bản không có hứng thú: “Anh đang hỏi em chuyện của em mà, anh và em cùng Liễu Hoài Xuyên đã làm cái gì, em làm sao lại được đi đến số 86, rồi lại vì sao mà đến sở cảnh sát làm cái chức vị nửa cố vấn kia?”

Thẩm Vị Ương đành phải tiếp tục giải thích: “Năm đó em sinh bốn đứa con, chẳng phải nên nuôi chúng sao? Có một lần gặp người bị cướp giết chết trên đường, em

thấy hình như mình có kỹ năng chiến đấu rất tốt, liền trời xui đất khiến trở thành sát thủ giết người kiếm tiền.”

“Sau khi nhận nhiệm vụ, em tình cờ đi đến nhà tù số 86 của Vô Nhân Cảnh để giải cứu Vũ Bách và Doãn Thiên Mạt. Nhưng lúc đó em không biết số 86 là Vô Nhân Cảnh.

Em chỉ nhìn thấy nó trên đường đi, một người bị trúng độc bởi thuốc số 86, cảnh tưởng đó dường như còn tệ hơn cả cái chết, khi đó anh ta đã ở cách nhà tù số 86 rất xa, không có bằng chứng thực tế, không ai biết bao nhiêu nhà tù số 86 ở Vô Nhân Cảnh có liên quan đến thuốc số 86.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK