Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật hay giả vậy.

a ê mặt của Lãnh Quân vừa giòn vừa thiệt

khiến cho Thẩm Vị Ương nhìn thấy vậy lại cảm thấy nên im lặng.

Cô tin mới lạ.

Nhưng mà Tử Niệm không nhờ cô giúp, chuyện

của anh em chúng nó cô cũng lười để ý tới.

Bây giờ cô chỉ quan tâm tới chuyện của

Tiêu Dĩ Mạt và Lãnh Quân, Tiêu Dĩ Mạt nhờ cô gọi Lãnh Quân về, cô cũng chỉ có

thể làm tới mức đó thôi, chuyện còn lại chỉ có thể xem quyết định của bản thân

tụi trẻ mà thôi.

Nhìn thấy cũng gần đến giờ rồi, nên cô

phải đi tới Lãnh Thị để tham dự bữa tiệc cùng với Lãnh Hoài Cẩn.

Đợi Thẩm Vị Ương vừa đi, Lãnh Quân càng

lười phải để ý đến Tiêu Dĩ Mạt, lúc ăn cơm anh cũng chỉ cắm đầu cắm cổ ăn cơm,

anh nhìn Lãnh Y Y đang buồn rầu không vui và nói với cô: “Trước đây lúc anh còn

ở nước ngoài, vẫn luông muốn ăn cá chiên mà mẹ nấu, nhưng anh lại không dám nói với mẹ, sợ là mẹ sẽ đau lòng mà gọi anh trở về, ba mà biết được lại tức giận.”

Lãnh Y Y chỉ nhếch môi chứ không cười,

trên khuôn mặt xinh đẹp có một vài nét rất giống với Thẩm Vị Ương nhưng phong

cách thì lại không giống đó không hề nở nụ cười.

Lãnh Nặc nhìn thấy có gì không đúng, cậu

ấy nhìn Lãnh Quân với ánh mắt kỳ lạ và khẽ hỏi: “Anh, sao anh lại chọc chị giận

rồi?”

Không đợi Lãnh Quân trả lời, cậu ấy đột

nhiên nghe thấy tiếng xe dừng lại ở bên ngoài, một cậu thanh niên dáng người

cao to đã đi đến tới trước cổng, trong mắt của cậu ấy không che giấu được sự

vui mừng.

“Anh Tiểu Vũ!”

Nhìn thấy một Vũ Bách đầy vẻ mệt nhọc,

Lãnh Nặc đã ôm chặt lấy anh ấy trong khi anh ấy vẫn chưa kịp phản ứng.

Vũ Bách bị cậu ấy đâm vào, suýt chút bị

ngā.

Lúc anh ấy đang định xoa đầu thằng bé

giống như trước đây thì đột nhiên phát hiện ra, cậu em trai đã từng cần anh ấy

bảo vệ đã lớn rồi, thậm chí cậu ấy còn cao hơn cả anh ấy.

“Nhược Nặc lớn vậy rồi.”

Vũ Bách ngượng ngùng rút lại bàn tay đang

lơ lửng trên không và nhìn Lãnh Nặc cười nói.

Lãnh Nặc đã nhận ra vẻ mặt ngượng ngùng

của anh ấy, nhưng cậu ấy không tha cho anh ấy, vừa cười vừa cầm chặt tay của

anh ấy khiến cho anh ấy bị ép phải kiểng chân lên một chút mới có thể tầm đỉnh

đầu của cậu ấy, và giống như hồi nhỏ xoa đầu của cậu ấy.

Vũ Bách mỉm cười, xoa đầu cậu ấy giống như

thuận theo mái tóc mượt mà của cậu ấy, sau đó anh ấy nhìn Lãnh Quân và Y Y đang

bước ra chào hỏi. “A Quân, Y Y, lâu rồi không gặp.”

“Anh Tiểu Vũ.”

Lãnh Quân và Lãnh Y Y vẫn như trước đây

chào hỏi anh ấy bằng một cái ôm.

Tiêu Dĩ Mạt cũng lịch sự bước tới và chào hỏi anh ấy: “

“Anh là anh Tiểu Vũ à, em là Tiêu Dĩ Mạt.”

“Hoá ra là Mạt Mạt, em đã lớn vậy rồi à,

lúc anh đi em còn đang học tiểu học, chớp mắt là đã mấy năm trôi qua rồi.”

Vũ Bách nhìn nụ cười dịu dàng của Tiêu Dĩ

Mat.

Tiêu Dĩ Mạt dẻo miệng nói: “Anh Tiểu Vũ

còn đẹp trai hơn cả trong ảnh nữa.”

“Vừa nãy không phải còn kêu đòi anh tôi về

ăn cơm sao, bây giờ hết thèm ăn rồi?” Lãnh Nặc cắt ngang cô ta với vẻ mặt hiếm

khi khó chịu.

Tiêu Dĩ Mạt cũng không để ý đến cậu ấy,

ánh mắt cô ta lại chuyển sang người Lãnh Quân.

Nhưng Lãnh Quân lại không thèm nhìn cô ta

một cái, mà anh chỉ cùng Vũ Bách nói chuyện về nước Y.

Bảy năm trước nữ vương bệ hạ qua đời, Cáp

Nhã trở thanhn Hoàng hậu của nước Y, cô ta bị cô lập và không có quyền

hành, Vũ Bách vẫn là không buông bỏ được dòng máu huyết thống này, nên khi Cáp

Nhã nhờ thì anh ấy đã đến nước Y để giúp cho cô ta.

Sau khi tình hình của nước Y đã ổn định,

Vũ Bách cũng không có dự định sẽ quay về, lần này trở về nước A, anh ấy cũng không biết sẽ ở lại trong bao lâu.

Khi bị Lãnh Quân hỏi đến vấn đề này, Vũ

Bách cười nói: “Anh định sẽ ở lại sống ở nước A luôn, trước đây anh đã đồng ý

với chị Vị Ương, anh sẽ mãi bảo vệ chị ấy, đối với anh mà nói, chị ấy mới là

người quan trọng nhất.”

Nếu như không phải nhờ có Thẩm Vị Ương,

thì năm đó anh ấy chết ở số 86 rồi.

Anh ấy trở về nước Y để giúp cho Cáp Nhã

cũng là vì Thẩm Vị Ương đề nghị, cô nói nếu như anh ấy không đi, sau này khi

lớn lên thì anh ấy sẽ hối hận.

Nếu đi hay không đi cũng chẳng sao cả, vậy

thì nên anh ấy đã quyết định là sẽ làm để cho bản thân không phải hối hận.

Lãnh Quân nói: “Mẹ em vừa mới đi, tối nay

bà ấy cùng với ba em tham dự một bữa tiệc.”

Lãnh Nặc thì lại vui mừng nói: “Tốt quá đi

anh Tiểu Vũ, tối nay anh ở lại đây đi, mẹ em vẫn giữ lại phòng trước đây của

anh cho anh đó, mấy ngày trước vừa mới dọn dẹp xong.”

Từ nhỏ cho tới lớn, Lãnh Nặc là đứa gần

gũi với anh ấy nhất trong số mấy đứa trẻ, Vũ Bách cũng chiều cậu ấy nhất, anh

ấy nói chuyện với cậu ấy đều rất dịu dàng.

Nhìn thấy cậu ấy nhiệt tình và mong muốn

như vậy, nên anh ấy lập tức đồng ý tối nay ở lại.

Nhưng anh ấy nhìn Lãnh Y Y hình như có vẻ

không được vui, anh ấy chọc cô: “Y Y, anh trở về em không vui hay sao? Hay là

em không muốn anh ở lại đây?”

“Đương nhiên không phải rồi” Lãnh Y Y mới

bắt đầu tỉnh táo lại, có hơi miễn cưỡng lấy lại tinh thần và cười với anh ấy, “Anh

Tiểu Vũ, em rất vui khi thấy anh quay về, em, hôm nay em đang bực mình vì

chuyện khác.”

“Là chuyện Úc Thời Phong đính hôn sao?”

Lãnh Quân lạnh lùng cười với vẻ mặt không hề nể nang, “Lãnh Y Y anh cảnh cáo

em, đừng tiếp tục làm chuyện mất mặt đeo bám đó nữa, Úc Thời Phong sớm muộn gì

cũng là một tai họa, anh cũng sẽ nuốt chửng nhà họ Úc, em đừng tự tìm lấy khó

chịu cho mình nữa.”

“Ai làm cho ai chuốc lấy khó chịu, nếu

không phải là do anh, thì bây giờ em phải chịu uất ức thế này sao?” Lãnh Y Y

tức đến nỗi trực tiếp từ trên ghế sô pha đứng dậy luôn, cô tức giận nắm chặt

hai tay và trừng mắt nhìn Lãnh Quân, Lãnh Quân em cũng cảnh cáo anh, anh mà dám

động vào anh Thời Phong, em sẽ đi tìm ba nói ba đuổi cổ anh ra khỏi nhà họ

Lãnh.”

“Tìm ba sao? Em mấy tuổi rồi mà gặp chuyện

là đi tìm người giúp hả“, Lãnh Quân khinh thường cười nhạo, “Trước khi em đi

tìm gặp ba, chi bằng em hãy đi tìm anh Thời Phong của em để làm cho rõ mấy năm

nay anh đã giở những thủ đoạn gì, trên không nghiêm thì dưới tắc loạn, anh là

do Úc Nam Đình nuôi lớn, Úc Nam Đình là người như thế nào em còn không biết

sao?”

“Hứ, ông ta không những là một tên biến

thái, ông ta còn là gay, nói không chừng anh Thời Phong của em cũng vậy, cho nên em đeo bám anh nhiều năm như vậy mới không có kết quả…..”

“Bốp!”

Lãnh Y Y tức đến đỏ cả mắt, cô trực tiếp

tát một bạt tai lên mặt Lãnh Quân, cắt đứt những lời khó nghe mà anh định nói

tiếp.

Sau đó cô chỉ tay đang run vì tức về phía

anh và tức giận nói: “Lãnh Quân, anh mà dám động vào anh ấy, thì đừng trách em không nể tình anh em.”

Nói xong cô xách túi chạy đi.

Bây giờ là một người phụ nữ thì có thể hỏi

thăm mặt anh, vẻ mặt của Lãnh Quân rất tệ, anh cầm chìa khóa xe rồi đi luôn.

Trước giờ anh em họ quan hệ vẫn luôn rất

tốt, Tiêu Dĩ Mạt không biết là bắt đầu từ khi nào mà mọi chuyện phát triển đến

mức trở thành như lửa với nước thế này, hơn nữa còn bị một người ngoài như cô

ta tận mắt chứng kiến.

Cô ta cũng không thể ở lại tiếp được nữa,

cô ta chào tạm biệt Lãnh Nặc và Vũ Bách rồi đi về trước.

Suy cho cùng cô vẫn chưa gả tới nhà họ

Lãnh, chuyện của anh em ruột nhà người ta cô ta cứ đứng ngoài nhìn như vậy cũng

không được.

Đợi đến khi Tiêu Dĩ Mạt rời đi, Vũ Bách

nhìn vẻ mặt của Lãnh Quân cũng đang không tốt lắm với ánh mắt lo lắng và nói: “Bây

giờ Úc Thời Phong đang làm gì? Trước đây A Quân đâu có ghét anh như vậy.”

Bởi vì Doãn Thiên Mộc, cũng chính do quan

hệ với Thời Ngạn, Vũ Bách vẫn có để ý tới Úc Thời Phong, anh ấy là suy nghĩ

theo kiểu một người lớn muốn chăm lo hơn một chút.

Những năm này anh ấy cũng có liên lạc với

anh, nhưng cụ thể anh đang làm gì, thì Vũ Bách thật sự không rõ lắm.

Lãnh Nặc cũng không rõ.

Nhưng mà, tuy là Lãnh Quân nói có hơi quá

kích, nhưng anh ấy cũng tán thành Y Y nên bình tĩnh lại.

“Ai mà biết chứ, nhưng đúng là Y Y đã theo

đuổi Úc Thời Phong mấy năm nay mà vẫn không có tiến triển gì, nếu Úc Thời Phong

thật sự có tình cảm với chị ấy, thì anh đã đến nhà em thăm viếng từ lâu rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK