Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy không sợ sau khi giết Nhiếp Giang, phải lấy mạng đền mạng. Nhưng cô sợ danh dự của Nhiếp Tuy bị hao tổn.

Năm đó, sau khi Nhiếp Tuy bị Nhiếp Giang giết chết. Nhiếp Giang nói với bên ngoài là bị bệnh qua đời. Mặc dù không phải chân tướng nhưng tốt xấu gì anh ấy cũng có thể

an ổn rời đi.

Nhưng nếu Nhiếp Giang chết trong tay cô, quan hệ sâu xa giữa cô ấy và anh em Nhiếp Giang, Nhiếp Tuy sẽ được công khai. Đến lúc đó Nhiếp Tuy sẽ biến thành một

người đàn ông đáng thương bị em trai ruột của mình đội mũ xanh.

Tất cả đều là lỗi của cô ấy và Nhiếp Giang, vốn là cô ấy rất có lỗi với Nhiếp Tuy rồi, không ngờ sau khi anh ấy chết còn bị người ta lấy ra cười nhạo.

“Nếu như không thể giết anh ta thì cố mà lấy được viên đạn. Viên đạn này có mối quan hệ trọng đại, chỉ có thể thành công không thể thất bại.”

Điện thoại di động vẫn còn đổ chuông, dường như đối phương rất kiên nhẫn. Nhưng tiếng chuông thật sự quá ồn ào, làm phiền người khác.

Lãnh Diệp dặn dò xong rồi rời đi, Lãnh Tình bình phục tâm tình sau đó nhận điện thoại: “Có việc gì không?”

Giọng nói ác liệt của Nhiếp Giang từ đầu kia truyền đến: “Không có việc gì thì không thể tìm cô được sao, cô Lãnh thật có giá quá.”

Lãnh Tinh hít sâu một hơi, mở miệng trực tiếp hỏi: “Tính cả tối hôm qua, đã hơn mười lần, khi nào thì đưa viên đạn cho tôi.”

Nhiếp Giang cười nhỏ, tiếng cười quấn lấy cô ấy như một con rắn độc: “Bé con à, sao cô lại ngây thơ như vậy? Nếu như tôi không cho, có phải cô thật sự dám không liên lạc với tôi nữa không? Lãnh Hoài Cẩn có đồng ý không?”

Một tiếng “Bé con” lập tức làm cho Lãnh Tinh đỏ mắt: “Đây không phải cái anh có thể gọi.”

Đây là cách gọi mà Nhiếp Tuy trước kia rất thích gọi cô ấy.

Anh ấy nói, người lớn ở quê cũ của cô ấy đều gọi những cô gái nhỏ như vậy. Nếu như thân nhân của cô ấy còn ở đây, nhất định cũng sẽ gọi cô ấy như vậy.

Nếu cô ấy không có cảm giác thuộc về nhà họ Lãnh thì sau này anh ấy cứ gọi cô là bé con, không gọi cái tên ma nhà họ Lãnh đặt cho cô.

Cái tên này là món quà dịu dàng nhất mà cô ấy từng nhận được.

Nhưng vào đêm tân hôn của họ, mọi thứ đã bị phá hủy.

Cô ấy tận mắt thấy Nhiếp Giang giơ súng giết Nhiếp Tuy. Nếu như lúc ấy cô có thể bình tĩnh một chút rồi lập tức rời đi chờ sau này báo thù mà không phải mất đi lý trí, ôm thi thể anh ấy khóc rống, có lẽ Nhiếp Giang sẽ không để mắt tới cô ấy. Sau khi tự tay giết chồng của cô xong còn kéo cô ấy vào căn phòng mới của bọn họ, hủy hoại sự trong sạch của cô ấy.

Đêm đó, anh ta cũng gọi bé con ở bên tai cô ấy nhưng lại khiến cô ấy đau không muốn sống, vạn kiếp bất phục.

“Thế nào? Chỉ cần gọi cô một câu là cô lại nhớ đến Nhiếp Tuy sao?”

Hô hấp Nhiếp Giang nặng hơn vài phần, mở miệng là đùa cợt.

“Lãnh Tình, gọi cô cả đêm qua mà vẫn chưa đủ cho cô nhớ sao? Bây giờ cô chính là đồ chơi mà Lãnh Hoài Cẩn đưa cho tôi, trước khi đạt được mục đích, ngay cả quyền chết cô cũng không có.”

“Không cần đến lượt anh nhắc nhở tôi.” Móng tay Lãnh Tình cắm sâu vào trong lòng bàn tay, trong hốc mắt đỏ bừng ẩn nhẫn hận ý ngập trời. “Tôi ở nhà họ Lãnh, làm việc vì Nhà họ Lãnh là chuyện nên làm. Tuy rằng tôi không kiêu ngạo nhưng cũng không thấp hèn như anh nghĩ.”

Đúng là nhà họ Lãnh vô tình nhưng chưa từng bạc đãi cô ấy một chút nào.

Việc cô ấy làm bây giờ là việc mà mỗi người phụ nữ nào gia nhập Ám Dạ cũng có thể phải làm.

Cho dù là người phụ nữ của Lãnh Hoài Cẩn yêu nhất, Thẩm Vị Ương. Nếu không phải cũng đã đi qua cực lạc chi yến, phấn đấu quên mình vì kế hoạch lớn của nhà họ

Lãnh sao?

Trên con đường ổn định sự cường thịnh của gia tộc, luôn có rất nhiều người thấy chết không sờn, Thẩm Vị Ương còn như thế, cô ấy thì có cái gì đặc biệt hơn?

Chỉ là, nếu Thẩm Vị Ương là cô ấy thì lúc này chắc chắn đã không chút do dự giết chết Nhiếp Giang để lấy viên đạn.

Nhưng cô ấy lại quan tâm đến hư danh sau khi chết hơn nên không muốn mạo hiểm.

“Anh nói đúng, trước khi lấy được viên đạn, tôi không có quyền chết.” Cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, ngón tay trắng bệch: “Cho nên ngài tổng thống, bây giờ ngài tìm tôi còn có chuyện gì nữa không? Phía dưới của tôi đã rách nên hôm nay không thể thỏa mãn ngài.”

Tiếng cười trầm thấp của Nhiếp Giang từ bên kia điện thoại truyền đến nhưng vào tai Lãnh Tình lại vô cùng chói tai.

Từ trước đến nay, nỗi đau của cô ấy luôn luôn là niềm vui của anh ta.

“Bôi thuốc chưa?”

Anh ta cười xong còn hình như rất hài lòng với năng lực của mình nên hỏi cô một câu.

Lãnh Tình chán ghét nhíu mày: “Liên quan gì đến anh?”

Nhiếp Giang dương dương đắc ý nói: “Thứ ta muốn dùng đương nhiên có liên quan đến tôi rồi.”

“Ngày hai mươi sáu tôi về nước, chính là ngày kia. Tôi cho cô hai ngày nghỉ ngơi, cô dưỡng xong phía dưới thì tới tìm tôi, chúng ta chụp một thứ. Sau khi quay chụp

xong tôi sẽ đưa viên đạn cho cô, sau này tuyệt đối sẽ không đề cập đến chuyện viên đạn nữa.”

“Chụp cái gì?” Trên mặt Lãnh Tinh mất hết huyết sắc: “Nhiếp Giang, anh có biết mình đang nói cái gì không?”

Nhiếp Giang ra vẻ vô tội, cũng không cảm thấy mình làm gì sai lầm: “Đương nhiên là chụp dáng vẻ sung sướng nhất của cô, tôi cảm thấy như vậy cô rất đẹp, muốn chụp lại để sưu tầm không được sao?”

“Bé con, đưa viên đạn cho cô tôi sẽ không có gì uy hiếp cô nữa, cô cũng phải cho tôi một nhược điểm mới để trói chặt cô chứ.”

“Trói chân tôi?” cả người Lãnh Tình phát lạnh, trong nháy mắt lâm vào vực sâu sợ hãi: “Nhiếp Giang, anh có ý gì? Anh muốn dây dưa với tôi đến khi nào? Anh đừng quên, anh đã kết hôn, phu nhân chính thức của anh được mai mối đàng hoàng cả nước đều biết.”

“Em cũng biết tôi đã kết hôn à?” Trong tiếng cười của Nhiếp Giang mang theo sự tàn nhẫn lạnh lùng: “Biết tôi kết hôn còn lên giường với tôi, bé con à, người hèn hạ trước chẳng lẽ không phải là cô sao?”

Anh ta cười vài tiếng rồi cúp máy, sau đó gửi tới một tin nhắn viết thời gian địa điểm số phòng khách sạn, thậm chí còn hỏi xem cô ấy thích loại máy ảnh nào.

Lãnh Tinh đập võ điện thoại di động, sau đó run rẩy co người lại thành một một đống.

Anh Nhiếp Tuy, em xin lỗi, là em không xứng với anh, lúc trước em cũng không nên bỏ đi cùng với anh.

Nếu như anh không rời đi cùng em, Nhiếp Giang sẽ không bị chú Nhiếp đề bạt lên ngôi, sau này anh ta cũng sẽ không có cơ hội hại hai bố con anh.

Sau khi dưỡng thương trong hai ngày, cô ấy tiều tụy đi đến phòng tổng thống do Nhiếp Giang chỉ định.

Phòng đã được bố trí qua, mấy chiếc máy ảnh không biết là loại máy ảnh gì đang quang minh chính đại đặt trong phòng, rất thản nhiên vô sỉ.

Cô ấy vừa vào cửa đã bị Nhiếp Giang đè lên cánh cửa hôn môi.

“Phối hợp thật tốt vào, nếu biểu hiện tốt, tôi sẽ đưa viên đạn cho cô.”

Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cô ấy, nói nhỏ bên tai cô.

Giống như một ma chú.

Cô ấy nhắm mắt lại, nhịn xuống sự ghê tởm trong lòng, chủ động vòng quanh cổ anh ta, quấn chân trên vòng eo anh ta.

Đối với Nhiếp Giang, đêm nay là đêm cô ấy chủ động phối hợp nhất, làm cho anh ta cảm thấy sự thoải mái mà trước nay chưa từng có.

Nhưng đối với Lãnh Tình, anh ta đã hủy diệt tôn nghiêm cuối cùng của cô ấy.

Sau đó Nhiếp Giang ép Lãnh Tình đi xem bản thân trong màn hình, buộc cô ấy phải nhìn dáng vẻ hạ tiện của mình khi dưới thân anh ta. Anh ta thì hưởng thụ nhưng cô

ấy lại lần đầu tiên nảy sinh ý định muốn chết trong đầu.

Nếu như anh Nhiếp biết, cô ấy chỉ vì chút hư danh sau khi chết mà trở thành người phụ nữ thấp hèn như thế, nhất định sẽ hận cô ấy.

Thật ra cô ấy đã chết từ lâu rồi.

Khi đêm tân hôn, lần đầu tiên bị quỷ dữ làm ô uế, cô ấy đã chết.

“Nhiếp Giang, anh cứ dây dưa không dứt với tôi như thế là vì muốn làm Nhiếp Tuy ghê tởm hay là vì anh yêu tôi?”

Thế giới hỗn loạn dần dần trở nên bình thản lại, đôi mắt của Lãnh Tình yên tĩnh như biển sâu, cứ như vậy thẳng thắn nhìn vào ánh mắt tối tăm của anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK