“Nếu cậu không thể làm được, tôi có thể đi tìm người khác, nhưng bây giờ cậu đã biết quá nhiều rồi.”
“Có thể, có thể mà, chỉ cần anh Cẩn phối hợp thật tốt, tôi vẫn có thể làm.”
Trước khi Lãnh Hoài Cẩn nói lời uy hiếp, Trác Thính Phong lập tức đáp ứng, sợ trễ một bước thì mạng nhỏ của mình sẽ không còn.
“Bác sĩ Trác, anh làm sao vậy, sắc mặt hình như không tốt lắm.”
Sau khi Thẩm Vị Ương trở về phát hiện bầu không khí giữa Trác Thính Phong và Lãnh Hoài Cẩn rất kỳ quái, nhất là Trác Thính Phong, vẻ mặt như khổ qua.
Nghe cô hỏi như vậy, mặt Trác Thính Phong cũng không ổn hơn bao nhiêu, cười khổ với cô, sau đó nói: “Anh Cẩn hiện tại không có việc gì, chị có thể dẫn anh ấy trở về.”
Thẩm Vị Ương lo lắng: “Thật sự không sao à, có cần kiểm tra kê đơn thuốc gì đó không?”
Trác Thính Phong: “Thật sự không có việc gì, sau này chị quan tâm đến việc ăn uống của anh ấy là được, chỉ là do anh ấy ăn uống nghỉ ngơi không đều, chị dặn dò anh ấy ăn cơm đúng giờ là được rồi, không có vấn đề gì lớn đâu.”
Thẩm Vị Ương gật đầu, đi lên đó Lãnh Hoài Cẩn: “Nghe bác sĩ Trác nói chưa? Anh phải ăn uống thật đầy đủ, không được tùy hứng nữa, có biết không?”
“Em nhắc anh, anh sẽ ăn cơm đúng giờ.”
Lãnh Hoài Cẩn vui vẻ ôm cô làm nũng, nhưng ở nơi Thẩm Vị Ương không nhìn thấy, anh quăng cho Trác Thính Phong một ánh mắt cảnh cáo, tối tăm thâm trầm giống
như là một cây đao có thể rơi vào trên đầu anh ấy bất cứ lúc nào.
Trác Thính Phong cảm thấy phía sau cổ lạnh lẽo, cái gì cũng không dám nói nữa.
Lãnh Hoài Cẩn có chuẩn bị mà đến, trên người anh ấy đã bị lắp đặt máy nghe lén, không có lá gan gọi Thẩm Vị Ương sang một bên nói chuyện anh muốn tiêu diệt nhân
cách chính.
Nhân cách này còn đáng sợ hơn anh ấy nghĩ.
“Anh bị sao vậy, anh cũng bệnh rồi à?”
Lúc Úy Lan tới tìm Trác Thính Phong, Trác Thính Phong vẫn đang hoảng hốt ngẩn người.
Lúc này mới phục hồi tinh thần lại: “Không, không có, vừa rồi đang suy nghĩ vài chuyện.”
Nhìn Úy Lan, anh ấy lại nghĩ đến lời thề vừa nãy với Lãnh Hoài Cẩn, nếu như anh ấy nói chuyện anh muốn tiêu diệt nhân cách chính cho Thẩm Vị Ương biết, anh ấy sẽ đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Mẹ nó thật sự quá tàn nhẫn.
Anh ấy tình nguyện bị thiên lôi đánh cũng không muốn đoạn tử tuyệt tôn.
Anh ấy đoạn tử tuyệt tôn thì Úy Lan phải làm sao.
Sơ suất thật sự là quá sơ suất, lúc đó sao anh ấy lại không có đầu óc thốt ra lời thề này.
Cho dù không có máy nghe lén, anh ấy cũng không biết mình có nên mạo hiểm đoạn tử tuyệt tôn nói với Vị Ương chuyện này không.
“Haizz.”
Anh ấy than thở một tiếng, buồn bực vùi đầu lên bàn.
Úy Lan thấy Trác Thính Phong không ổn, cô ấy kỳ quái hỏi: “Anh rốt cuộc làm sao vậy, có việc gì cứ nói đi.”
Trác Thính Phong chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt ai oán nhìn cô ấy hỏi: “Em yêu, nếu anh đoạn tử tuyệt tôn, em còn đồng ý ở bên anh không?
Úy Lan sửng sốt, sau đó đỏ mặt trừng mắt nhìn anh giận dữ nói: “Anh bị điên à?”
Trác Thính Phong nằm sấp trên bàn, trông mong nhìn cô ấy: “Em trả lời câu hỏi của anh trước đi.”
Câu hỏi này phải trả lời như thế nào đây?
Úy Lan xấu hổ giận dữ nói: “Anh lại bị bệnh gì?”
Trác Thính Phong tự kỷ vùi đầu nằm sấp trên bàn: “Quên đi, anh biết rồi, thứ em yêu là năng lực của anh, không phải anh, nếu anh đoạn tử tuyệt tôn, em sẽ không yêu
anh nữa.”
Bệnh thần kinh.
Sắc mặt Ủy Lan đã đỏ lên, thật sự không có cách nào tiếp tục ở chung với tên mồm mép này.
“Đừng đi, để anh ôm em một lát, anh có chút khó chịu.”
Lúc cô ấy định mở cửa đi ra ngoài, Trác Thính Phong ôm lấy cô ấy từ phía sau, cằm đặt trên vai cô ấy, rầu rĩ nói.
Ủy Lan vốn bị những lời nói không giải thích được của anh ấy làm cho rất mất hứng, hận không thể hung hăng tát mấy cái rồi rời đi, nhưng bây giờ nghe ra sự mệt mỏi
và bị thương trong giọng nói của anh ấy, cô ấy lại mềm lòng.
“Thính Phong, là có chuyện phiền toái gì không dễ giải quyết sao?”
Cô ấy xoay người, đưa tay vỗ lưng anh nhẹ giọng hỏi.
Liên tưởng đến những lời anh ấy vừa nói, cô ấy cẩn thận đánh giá sắc mặt anh ấy, quan tâm đến lòng tự trọng của anh hỏi: “Có phải thật sự không được không?”
“Khụ khụ, hiện nay y học phát triển như vậy, sẽ ổn thôi, anh không cần…. không cần tự ti, em…em sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ anh.”
Trác Thính Phong: “…Tạm thời vẫn ổn, anh vẫn có thể mang hạnh phúc cho em.”
Anh ấy dở khóc dở cười sờ tóc bạn gái.
“Vừa rồi là nói giỡn với em mà thôi, anh làm sao có thể đoạn tử tuyệt tôn được.”
Chỉ là, anh ấy phải làm một việc rất quan trọng.
Anh ấy là người mà anh Cẩn tín nhiệm nhất, cho dù bây giờ không thể nói với Vị Ương, anh cũng phải làm ra quyết định chính xác nhất, như vậy mới xứng đáng với sự
nâng đồ trước kia của anh Cẩn.
Ngày bà cụ Lãnh xuất viện, nhà họ Lãnh thông báo cho Thẩm Vị Ương và Lãnh Hoài Cẩn trở về ăn cơm.
Lãnh Hoài Cẩn có chút không muốn đi: “Anh không phải không muốn đi, mà là gần đây Vệ Trạch đã bắt đầu cảm thấy anh không ổn, nếu đến nhà họ Lãnh, đối mặt với nhiều người quen thuộc với anh như vậy, anh bị lộ thì làm sao đây?”
Có nhiều thứ không phải một sớm một chiều là có thể học được.
Ví dụ như 13 loại khí chất tinh anh trên người người kia, anh không học được.
Cũng lười học.
Anh chỉ muốn sống hạnh phúc với vợ mình.
Thẩm Vị Ương đang vẽ tranh, nghe anh nói như vậy thì buông bút trong tay xuống, suy nghĩ vấn đề này.
Đây là tiệc gia đình nhà họ Lãnh, có đủ chú bác anh em, những người quen thuộc nhất với Lãnh Hoài Cẩn, nếu như anh có chỗ gì đó không thích hợp, chắc chắn bọn họ
sẽ phát hiện ra.
Chuyện nhân cách phụ tuyệt đối không thể phơi bày ra ánh sáng.
Nhưng nếu như không đi thì có cách gì để từ chối đây.
“Nếu em thấy khó xử, anh sẽ đi với em, chúng ta đi sớm một chút cũng được.”
Thấy cô khó xử, Lãnh Hoài Cẩn đau lòng, tự thỏa hiệp trước.
Thẩm Vị Ương nắm tay anh vỗ, an ủi nói: “Để em suy nghĩ, nếu thật sự không được thì đành phải nói tình hình hiện tại của anh cho Vệ Trạch biết, đến lúc đó bảo Vệ Trạch yểm hộ cho anh.”
Loại tiệc gia đình thế này, thế nào mấy anh em thân thiết bọn họ cũng phải uống rượu cùng nhau, cô không thể lúc nào cũng ở bên anh, lõ như lúc đó anh nói sai cái gì
thì liền xong đời.
Chỉ có Vệ Trạch xem như tương đối hiểu rõ anh và những cậu chủ nhà họ Lãnh kia, bảo Vệ Trạch đi theo phía sau trông nôm, cô tương đối yên tâm.
Nhưng cô chu đáo như vậy lại khiến Lãnh Hoài Cẩn có chút mất hứng: “Em sợ bọn họ nhận ra anh như thế, là cảm thấy anh sẽ không làm được đúng không?”
Lại đến nữa rồi.
Thẩm Vị Ương bất đắc dĩ nhìn anh: “A Cẩn, em không nghĩ như vậy, chỉ là vì bây giờ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, nếu anh không giống trước kia thì sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái.”
Lãnh Hoài Cẩn giống như một đứa trẻ giận dỗi nhìn cô lẩm bẩm nói: “Anh không sợ phiền toái, vì sao cứ nhất định phải dây dưa ở nhà họ Lãnh, chúng ta đi nơi khác sống không tốt sao?”