Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự của bà cụ Lãnh rất lớn, là biệt thự rộng nhất trong khu nhà họ Lãnh. Nơi đây có đủ phòng cho mỗi con cháu của cụ.

rước kia Thẩm Vị Ương ở đây một năm nhưng chỉ ở biệt thự của Lãnh Hoài Cẩn, chưa từng ở qua đêm tại biệt thự của bà cụLãnh.

Lần ở đây lâu nhất là đến quỳ ở từ đường.

Bà cụ Lãnh trước giờ chưa từng thừa nhận cô là cháu dâu nhà họ Lãnh.

Đêm nay trước khi bà cụgặp chuyện cũng bảo cô rời khỏi Lãnh Hoài Cẩn đi, cả đời cũng đừng đến đây nữa.

Bà ta nghĩ cháu mình là miếng bánh thơm ngon lắm, phụ nữ trên đời ai cũng yêu anh, ai cũng muốn ở bên cạnh anh.

Thẩm Vị Ương đi trên hành lang đậm chất tôn quý, cô nắm chặt tay, cẩn thận nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm được phòng của Lãnh Diệp.

Cô tìm được giấy thông hành của A Quân xong rồi sẽ quyết tâm không ở lại, quyết tâm không dây mơ rễ má gì với Lãnh Hoài Cẩn nữa.

Cô hít sâu, định xông vào phòng Lãnh Diệp.

Nhưng lúc cô đi vào lại nghe thấy âm thanh ái muội phát ra từ căn phòng bên cạnh, cô vô thức tìm nơi âm thanh phát ra, nhìn thấy phòng kia treo bảng tên là “Cẩn”.

Là phòng của Lãnh Hoài Cẩn à?

Lòng cô căng thẳng, không kiềm chế được mà đi đến chỗ cửa phòng đang mở he hé kia nhìn trộm. Cảnh tượng bên trong khiến cô giật mình.

Một đôi nam nữ đang nằm trên giường lớn đang quấn lấy nhau rất mạnh bạo.

Là Lãnh Hoài Cẩn… và Hà Sở…

Hà Sở rên rỉ: “Hoài Cẩn, chị em có biết chuyện anh đang ở với em không thế?”

Lãnh Hoài Cẩn trả lời: “Anh và cô ta hủy bỏ hôn ước rồi.”

Hà Sở: “Thế Thẩm Vị Ương đâu rồi? Không phải hồi trước anh rất muốn bảo vệ cô ta, muốn hàn gắn lại với cô ta à? Vì chuyện này mà người ta tủi thân lắm đấy.”

Lãnh Hoài Cẩn: “Không phải anh đax giải thích rõ với em rồi à, lúc trước anh khiến em phải chịu oan ức cũng chỉ là để loại bỏ cái thứ phiền tóa là Thẩm Vị Ương thôi mà.

“Con trai của nhà họ Lãnh đều ở trong tay cô ta, giờ anh đã khiến cô ta tin tưởng giao Thẩm Quân ra, mai anh đẩy cô ta vào tù rồi sẽ đi đăng ký kết hôn với em.”

Ngày mai đẩy cô vào tù…

Thẩm Vị Ương nhìn cảnh bẩn thỉu đớn hèn này, cô cảm thấy tim mình như võ nát ra thành từng mảnh nhỏ.

Lãnh Hoài Cẩn, thì ra đây mới là câu trả lời mà anh muốn nói cho tôi.

Anh gần gũi quan tâm tôi chỉ vì sợ tôi đưa huyết mạch của nhà họ Lãnh các người đi.

Bây giờ anh giấu bọn nhỏ đi rồi nên thấy tôi không còn giá trị lợi dụng nào nữa nhỉ.

Thẩm Vị Ương thấy mặt mình ướt đẫm, cô hoảng sợ lau nước mắt đi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi đi đến phòng của Lãnh Diệp.

Ván đã đóng thành thuyền, cô không có thời gian để đau buồn vì một người đàn ông như vậy.

Nhờ Cổ Trường Đình đã lấy vân tay của Lãnh Diệp cho cô nên cô thuận lợi đi vào phòng ngủ của Lãnh Diệp, sau đó tìm giấy thông hành của A Quân.

Nhưng cô bất ngờ nhìn thấy ảnh của cô trong phòng anh ta.

Đây không phải là bức ảnh lúc mà cô tốt nghiệp đại học đã chụp tại ven hồ của thư viện trường à?

Nội tâm của cô hơi khó hiểu.

Chỉ có điều bây giờ cô không có thời gian để nghĩ nhiều, sau khi tìm được giấy thông hành phải rời đi ngay.

Âm thanh ái muội lại tiếp tục phát ra từ phòng Lãnh Hoài Cẩn.

Cảm giác đau đớn trỗi dậy trong lòng, cô cố nén cơn khó chịu xuống, nghiến răng gạt ra khỏi đầu.

Lãnh Hoài Cẩn, từ nay về sau tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.

Huyết mạch của anh, tôi sẽ dùng cách khác để giành lại.

Tôi tìm được A Quân rồi sẽ mang bọn nhỏ tránh xa anh ra

Người đàn ông như anh không xứng đáng làm bố.

Thẩm Vị Ương thầm quyết định rồi cắn răng rời khỏi phòng.

Sau khi cô đi, Mộ Dung Văn Dư mới bước ra từ góc tối, trên mặt rơi đầy nước mắt

Cô ta canh giữ ngoài cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong mà lòng đau như cắt.

Một số việc cứ không ngừng diễn đi diễn lại, một số người cứ mãi mãi không được sống yên ổn.

Mà vô tội nào có phải chỉ một mình Thẩm Vị Ương.

“Không ổn rồi tổng giám đốc Lãnh, mợ chủ chạy trốn mất rồi!”

Vì bà cụđang bị hôn mê nên cổ đông của tập đoàn Lãnh Thị bắt đầu lục đục, tất cả đều gấp gáp muốn tranh giành quyền lực của Lãnh Hoài Cẩn.

Sau khi Lãnh Hoài Cẩn họp xong thì đã khuya khoắt rồi.

Anh đang nghĩ nên lấy lý do hợp lý gì để đi thăm Thẩm Vị Ương thì nghe Vệ Trạch báo tin Thẩm Vị Ương đã trốn khỏi nhà giam.

Mặt Lãnh Hoài Cẩn biến sắc: “Cậu nói cái gì?”

Vệ Trạch nơm nớp lo sợ, cúi gằm mặt không dám nhìn anh: “Cổ, Cố Trường Đình đóng giả là người đưa cơm đi thả mợ chủ ra mất rồi.”

Anh ta lấy chiếc đồng hồ đã bị võ nát phần mặt kính từ trong túi quần ra, thận trọng đưa cho Lãnh Hoài Cẩn: “Đây là thứ mợ chủ để lại trong nhà giam.”

Đây là món quà Thẩm Vị Ương đã dùng tháng lương đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học để mua cho anh.

Lúc đấy anh rất ghét cô, vì anh thấy cô còn nhỏ mà đã mưu tính muốn tìm sugar daddy nên nghĩ cô không phải là một đứa con gái hiền lành.

Cho nên khi cô tặng anh chiếc đồng hồ này, anh cảm thấy rất nực cười, nghĩ có thể dùng thứ rẻ tiền như vậy để câu được con cá lớn là anh.

Nhưng sau này sự thật đã chứng minh anh sai rồi.

Anh thật sự sai rồi, hoàn toàn là anh sai.

Năm đó cô luôn dốc hết tất cả để yêu anh.

Nhưng anh lại không biết điều.

Trước khi cô quay về nước thì chiếc đồng hồ đeo tay này bỗng không chạy nữa, anh chưa kịp cầm đi sửa. Đến ngày đầu tiên cô đến văn phòng anh thấy được thì đã bị đập võ rồi.

Lúc đẩy cô thấy đồng hồ đeo tay của anh như vậy. còn nhiệt tình bảo đi sửa giúp anh.

Đương nhiên lúc đó anh rất vui vẻ đồng ý.

Việc cô tự chủ động cầm đi sửa và anh tự mang đi sửa là hai việc mang ý nghĩa rất khác nhau.

Nhưng anh không ngờ được chuyện sẽ xảy ra như này.

Cô vứt lại chiếc đồng hồ không thể sửa được, cũng như muốn nói chuyện giữa bọn họ không thể nào tiếp tục nữa.

“Cậu lập tức đi tìm tên Cố Trường Đình đó về đây cho tôi.” Lãnh Hoài Cẩn không biết đã trầm lặng bao lâu mới mở miệng ra lệnh tìm Cố Trường Đình.

Vệ Trạch ngay lập tức triệu tập rất nhiều cấp dưới của mình, cầm súng chia nhau đi tìm Cố Trường Đình.

Lúc Lãnh Hoài Cẩn dẫn người đến nhà Cố Trường Đình, anh ta đang đánh cờ cùng em gái Cố Văn Chu.

Cố Trường Đình nhìn Lãnh Hoài Cẩn dẫn theo cả đoàn người đến, anh ta vẫn ngồi yên tại chỗ, lạnh lùng hỏi Lãnh Hoài Cẩn: “Nhà họ Lãnh gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy mà tổng giám đốc Lãng vẫn có thời gian để đến thăm tôi à?”

Lãnh Hoài Cẩn đang bực bội vì chuyện Thẩm Vị Ương mất tích nên khi nhìn thấy thái độ cao ngạo của Cố Trường Đình, anh liền cảm thấy máu nóng sôi lên, lập tức túm lấy cổ áo căm tức nhìn anh ta bằng đôi mắt đỏ lừ. “Vị Ương đang ở đâu?”

Cố Trường Đình gạt tay anh ra, lùi lại mấy bước để giữ khoảng cách. Anh ta không nhanh không chậm, bày ra thái độ không quan tâm đến chuyên bên ngoài, chỉ cười nhạt: “Anh hỏi tôi Vị Ương ở đâu à, sao tổng giám đốc lại quan tâm đến điều ấy vậy, anh tìm được chứng cứ cô ấy muốn hại bà của anh rồi nên muốn định tội của cô ấy

à?”

“Cổ Trường Đình, tôi không có thời gian để ở đây làm trò với anh.”

Lãnh Hoài Cẩn rút súng ra, chĩa vào thái dương Cố Đình Trường. Trên tay anh nổi đầy gân xanh.

“Nói cho tôi biết chỗ của Thẩm Vị Ương ngay, nếu không đừng trách tôi tuyệt tình tuyệt nghĩa với nhà họ Cố các anh.”

Anh nhất định không thể, không thể để mất Thẩm Vị Ương giống như bốn năm trước.

Anh không muốn trải nghiệm cái cảm giác sống không bằng chết như bốn năm qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK