Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là dáng vẻ của Y Y, các anh nhìn mà nhớ cho kỹ.”

Trên đường đi máy bay đến lâu đài theo bản đồ lộ trình, Thẩm Vị Ương nhanh chóng dùng giấy bút trên máy bay vẽ ra hình dáng của con gái mình giao cho đám người

Lưu Hiểu Vũ nhìn.

Cho bọn họ nhìn và ghi nhớ xong cô mới giao bản vẽ vào tay Lãnh Hoài Cẩn: “Con bé chính là con gái của chúng ta, Y Y.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn cô bé đáng yêu trong bức vẽ, lòng anh như có một dòng nước ấm chảy mạnh, đồng thời cũng siết chặt hai nắm tay: “Anh biết rồi, nhất định anh sẽ

cứu con bé về.”

Thẩm Vị Ương gật đầu một cái, sau đó nói với Lưu Hiểu Vũ: “Anh Lưu, chúng ta chia nhau đi tìm, bất kể có tìm được hay không thì nửa tiếng sau đều phải tập hợp ở chỗ này, nếu như nửa tiếng sau tập hợp có người không quay về thì cùng nhau đi tìm.”

Lưu Hiểu Vũ gật đầu: “Tôi biết rồi, chị yên tâm.”

Vì thế Thẩm Vị Ương dắt Lãnh Hoài Cẩn thành một đội, Lưu Hiểu Vũ dẫn những người khác thành một đội cùng đi tìm Y Y.

“Bánh ngọt kìa! Cảm ơn anh trai ạ!”

Y Y bị giam trong căn phòng rất lâu, bụng cũng sắp đói meo râu rồi, ngay khi cô bé nghĩ mình sẽ chết đói thì thì Úc Thời Phong đẩy cửa bước vào, cầm một đĩa bánh

ngọt trên tay.

Ánh mắt của Tiểu Y Y thoáng chốc sáng lên, cô bé chạy ngay đến chỗ chiếc bánh ngọt trong tay cậu ta.

Úc Thời Phong đặt bánh ngọt lên bàn, cất giọng thờ ơ: “Chỉ có cái này”

Khuôn mặt của Tiểu Y Y đầy sự thỏa mãn, cô bé cắn một miếng bánh ngọt rồi nhìn gã ta, nói: “Không sao ạ, nhiêu đây cũng khiến Y Y thỏa mãn lắm rồi, cảm ơn anh trai

nghen!”

Do ăn nhanh quá, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé dính một ít bơ, điều này khiến nụ cười của cô bé trông có hơi tức cười.

Trong ánh mắt của Úc Thời Phong thoáng qua một ý cười châm biếm không dễ phát hiện.

“Anh trai ơi, anh biết dì Mộc Mộc của em bị cái chú kia đưa đi đâu không ạ?”

Sau khi lấp căng bụng, Y Y thận trọng nhìn Úc Thời Phong đang ngồi trên ghế sofa đọc sách rồi hỏi.

Úc Thời Phong khép sách lại, lạnh nhạt nhìn cô bé, nói: “Cái này không liên quan đến nhóc.”

“Có chuyện gì cứ ấn chuông gọi tôi, ở đây rất nguy hiểm, nít ranh nhóc đừng có chạy lung tung một mình.”

Cậu ta sải đôi chân dài đến trước mặt cô bé, lấy đĩa bánh ngọt còn ăn dở định rời đi.

Y Y không cam lòng chạy tới níu lại vạt áo sơ mi của cậu ta, đỏ mắt ấm ức nhìn cậu ta: “Anh ơi, một mình Y Y ở đây sợ lắm, anh nói cho Y Y biết dì của Y Y đang ở đâu có được không ạ?”

Từ nhỏ Úc Thời Phong đã được Úc Nam Đình nuôi lớn, làm sao mà biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.

Lúc này dù Y Y có đáng yêu khiến người khác đau lòng thế nào chăng nữa thì cậu ta cũng bày ra vẻ mặt không cảm xúc gõ bàn tay nhỏ nhắn của cô bé ra khỏi người

mình.

“Tôi đã nói đây không phải là chuyện nhóc có thể hỏi.”

Nói xong cậu ta mở cửa rời đi.

“Ầm” một cái, cửa phòng bị cậu ta khóa từ bên ngoài.

Mà cô bé khi nãy còn đang rưng rưng nước mắt, sắc mặt trong chớp mắt lạnh xuống.

Giả bộ đáng thương cũng không có tác dụng gì ư?

Xem ra chỉ có nước cô bé lén đi tìm dì Mộc Mộc một mình.

Cô bé khoanh tay tựa người vào cánh cửa, suy nghĩ chín chắn và chững chạc y như một người trưởng thành.

Không biết A Nặc và Mộc Mộc có biết Y Y bị bắt tới chỗ này không nữa.

Còn có mẹ, mẹ đã đi tìm bố, không biết liệu bọn họ có đang ở đây hay không.

Rốt cuộc kẻ đeo mặt nạ chuột quái đản đó là ai, đối phương có quan hệ gì với dì Mộc Mộc nhỉ?

Cô nhóc cau mày trầm tư, trông có hơi sầu não.

Sau khi sắp xếp rõ ràng những vấn đề này, cô bé mới đi đến bên kia cửa sổ ngó xuống.

Nơi này là tầng ba, vì cô bé vẫn còn là trẻ con nên người ta chỉ trông chừng ngoài cửa chính chứ cửa sổ thì không.

Nếu cô bé muốn chạy trốn, chỉ có nước nhảy xuống từ nói này.

Y Y bình tĩnh nhìn ngó xung quanh, sau đó ánh mắt tỏa định tại chiếc giường.

Ga trải giường, chăn mền gối gắm và cả rèm cửa sổ, hẳn là đã đủ chiều dài.

Sức lực của trẻ con có hạn, muốn buộc mấy thứ này thành dây là cả một quá trình lớn.

Coi như hoàn thành thì cơ thể với sức lực có hạn này của cô bé cũng rất khó để trèo sợi dây nhảy xuống từ độ cao thế này.

Sau khi xem xét sức lực của mình, Y Y vẫn bỏ qua phương án đó.

Cô bé không lợi hại như mẹ, lỗ như té xuống từ trên cao thì sẽ không còn gặp lại mẹ và mấy thằng em nữa.

Còn có bố.

Cô từng nói với cô bé rằng bố cực kỳ cực kỳ yêu họ, chắc chắn ông ấy sẽ trở về sống chung với họ.

Y Y muốn sống đến ngày bố trở về.

Thế nên, rốt cuộc cô bé phải làm gì đây?

Y Y chống cằm phiền não ngồi trên tấm thảm, khi nhìn thấy cái tủ đựng dao gọt trái cây, ánh mắt cô bé dần tối lại, trông thần thái có chút tương tự với Thẩm Vị

Ương.

“Không thấy ai? Nó đã đi đâu? Mày là phế vật à? Đến cả một đứa trẻ cũng không trông được?”

Úc Thời Phong vừa biết được Úc Nam Đình bị kẹt ở khu mười bốn thì lập tức sắp xếp người đến đón Úc Nam Đình, kết quả vừa lo xong bên này thì bên Thẩm Y Y lại có

chuyện.

Người trông chừng Thẩm Y Y nói rằng lúc gã đi vào đưa cơm tối cho cô bé thì phát hiện không thấy cô bé đâu.

Con nhóc đó là con tin quan trọng của bố nuôi, bây giờ lại biến mất.

Sau khi mắng xong tên cấp dưới này, Úc Thời Phong lập tức đi đến căn phòng đang nhốt Y Y xem thử tình hình.

“Cậu chủ.”

Một người khác đứng canh trước cửa chờ Úc Thời Phong tới, thấy vẻ mặt hầm hầm của Úc Thời Phong, gã lập tức rùng mình sợ run người.

Mặc dù cậu thiếu niên xinh đẹp đến mức khó tin trước mắt này chưa đến mười hai tuổi nhưng khí chất âm trầm và lạnh nhạt trên người cậu ta lại giống Úc Nam Đình như đúc, khiến mỗi lần bọn họ nhìn thấy đều không rét mà run.

Vừa rồi đã mắng người nên Úc Thời Phong không muốn lặp lại mấy câu đó lần hai, lúc này cậu lạnh nhạt trực tiếp kêu gã ta mở cửa.

Sau khi cửa được mở, quả nhiên cậu ta nhìn thấy sợi dây dài ngoằn được buộc bên ban công.

Tên cấp dưới khi nãy đi tìm cậu ta lúng túng nói với cậu ta: “Cậu, cậu chủ tôi nói có sau đâu, con nhóc đó đúng là trèo từ ban công xuống mà.”

Úc Thời Phong khẽ cau mày, không nói ra quan điểm của mình ngay mà chạy qua một chỗ ở sân thượng.

Một băng ghế có độ cao phù hợp để đạp chân leo lên cửa sổ, dấu chân nhỏ xíu còn sót lại trên ban công, còn cả sợi dây được nối từ ga trải giường chăn nệm có chiều dài vừa đủ để thả lòng thòng xuống bãi cỏ ở tầng một.

Mọi thứ trông thì rất hợp lý.

Nhưng cũng vì quá hợp lý nên trái lại có vẻ lạ kỳ.

Cậu ta cứ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.

Chỗ la nhất là bản thân Thẩm Y Y.

Một đứa nhóc sáu tuổi, còn là một bé gái như cô bé thì lấy đâu ra sức lớn như vậy lôi sợi dây trèo xuống từ tầng ba.

Mà có phải “sợi dây” này quá mới rồi không? Dường như không hề có dấu vết đã ma sát với bệ cửa sổ…

“Cậu chủ, có cần phải người đi tìm ngay không ạ?”

Trong lúc Úc Thời Phong nắm “sợi dây” ngẫm nghĩ, tên cấp dưới không có mắt đã tự cho là mình hãng hải xin chỉ thị của cậu ta. Úc Thời Phong đảo mắt nhìn cả căn phòng một lần, lạnh lùng nói: “Trước tiên kiểm tra xem nó có còn trốn trong phòng không đã.” Cậu ta nói xong, lại có một người đi vào: “Cậu chủ, đã tìm thấy chiếc máy bay mà ông chủ chị cướp rồi, Thẩm Vị Ương đáp nó ở..”

“Biết rồi, dẫn tôi qua đó đi.”

Úc Thời Phong cắt ngang lời gã ta, cất bước đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK