Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi, tôi có khách ở nhà, làm cô phải đợi lâu như vậy.”

Lãnh Quân định quay trở lại phòng để xin lỗi Hạng Tri Mộ, nhưng khi cậu vượt qua vách ngăn phòng khách nhỏ để đi vào trong thì lại thấy Hạng Tri Mộ đã ngủ một cách yên

bình.

Đêm qua cô thật sự rất mệt. Cậu bước nhẹ, ngồi xổm xuống bên giường thấp giọng nói, nhìn thấy cô ngủ yên bình, lòng cậu vô cùng mềm mại. Nghĩ đến tối hôm qua đôi bên lưu luyến, thân thể không khỏi có chút căng thẳng. Phải làm gì đây, cậu muốn đưa cô đi.

“Lãnh Quân.”

Ở hoàn cảnh xa lạ, cho dù đang ngủ cô vẫn có chút cảnh giác, cảm giác có người đang nhìn chằm chằm mình, Hạng Tri Mộ nhanh chóng tỉnh lại, Lãnh Quân lại lao tới

và hôn cô. Vừa rồi cậu còn lo sẽ đánh thức cô, bây giờ tỉnh rồi, cậu không muốn chịu đựng nữa.

Cậu hôn xong cũng không buông tha cho cô, cho đến khi cô mềm nhũn như nước, nếu lại hôn lần nữa, chính cậu mới là người đau khổ, thế nhưng không ngờ, Hạng Tri Mộ lại chủ động đặt tay lên nơi nóng bỏng của cậu, đôi mắt vì nụ hôn mà ướt át nhìn cậu: “Anh không muốn tiếp tục sao?”

“Anh…”

Lãnh Quân thanh âm khàn khàn, thân thể không thể căng thẳng hơn, vừa nhìn thấy cô, toàn thân cậu đã chấn động, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng. Cậu đã say rồi

mới nằm mơ sao?

Mộ Mộ thực sự đã chủ động với cậu …

“Tìm thấy rồi nhé ”

Sau khi giúp cậu giải tỏa một lúc, Hạng Tri Mộ đỏ mặt nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà lộng lẫy trên đầu với giọng điệu buồn bã.

“Năm triệu thì tôi không có khả năng trả nợ. Anh cho tôi kỳ hạn đi, trong kỳ hạn đó, tôi sẽ theo anh trả nợ. Quá thời hạn tùy anh xử trí. Thay vì đem bán nợ đi, tôi thà rằng

chỉ bán nợ cho một mình anh.”

Không chỉ là năm triệu không thể trả lại, mà còn là bác sĩ cậu thuê để chữa tay cho cô.

Làm người thì phải biết đền ơn đáp nghĩa. Nếu cậu muốn coi cô như chỗ dựa để tưởng nhớ một người mà vừa hay cô cũng đang nợ cậu rất nhiều, tốt hơn hết là nên dùng cách này để trả nợ với chính mình.

Nhân tiện, cũng có thể khiến Tề Tinh Trác và Lý Cảnh ghê tởm. Nghĩ đến việc Lý Cảnh biết vợ mình qua lại với đàn ông khác, cô cảm thấy rất vui. Lý Cảnh, anh ta không muốn cô bán thân? Vậy thì cô sẽ bán mình với giá cao. Còn Tề Tinh Trác? Cứ để mọi chuyện xảy ra như thế này, cho dù tôi có bán mình đi nữa, tôi cũng sẽ không ở bên anh

nữa.

Nghe được lời này của cô, Lãnh Quân so với vừa rồi ngây ngẩn cả người bình tĩnh lại, có chút không vui: “Em nhất định cứ phải dùng tiền để xác định quan hệ của chúng ta?”

“1

“Bằng không thì sao?” Hạng Tri Mộ cười lạnh hỏi lại, “Lãnh tiên sinh vất vả sắp xếp cho tôi tham gia yến hội, chẳng lẽ là muốn tôi bán đứng anh sao?”

Lãnh Quân không nói nên lời. “Tùy em.” Trầm mặc một hồi, anh thỏa hiệp ôm cô vào trong lòng, hai tay to lớn không ngừng an ủi cô, “Chỉ cần kết quả như ý em là được.

Chỉ cần cô đồng ý ở lại bên cạnh anh, anh sẽ cho cô biết anh là người tốt nhất trên đời đối với cô.

“Được rồi, hôm nay anh không làm em mệt, đưa em về nhà trước đã,” Lãnh Quân cảm thấy sức quyến rũ của cô khiến cậu ‘lên‘, sau khi được cô đưa đến khoái lạc, Lãnh

Quân đúng lúc dừng lại, buông cô ra rồi giữ khoảng cách với cô một chút để tránh lãng phí thời gian như thế nữa.

Các em trai và em gái trong nhà hầu như đều biết cô là ai, nên chí ít họ sẽ giấu việc này cho cậu vì lợi ích của bố mẹ họ, còn cha mẹ sẽ không chủ động kiểm tra cô vì

sự tôn trọng.

Nhưng Úc Thời Phong thì không như thế. Nếu hắn đột nhiên nhìn thấy một người phụ nữ thân thiết với mình, hắn nhất định sẽ điều tra, nếu cùng cậu có quan hệ thân

thiết, sau này đối phó với cậu sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vì vậy trước khi xuống lầu, Lãnh Quân lấy mũ, kính râm và áo khoác rộng quấn quanh người cô, yêu cầu cô nói họ của mình là Mộ trước mặt cha mẹ và bạn bè, không

đề cập đến việc cô kết hôn cũng như ly hôn.

Cậu muốn che giấu danh tính của cô càng nhiều càng tốt và cho hai người họ một cuộc sống yên bình hơn. Nhưng vào tai của Hạng Tri Mộ lại trở thành làm vậy để mọi

người không biết gì về danh tính của cô, Lãnh Quân làm vậy vì cậu cảm thấy cô làm mình trở nên mất mặt nên không xứng để vào mắt bố mẹ và bạn bè của cậu.

Vậy nên cô rất thuận lời đáp ứng: “Lãnh tiên sinh yên tâm, tôi biết mình là ai, sẽ không viển vông.”

Lãnh Quân biết cô đã hiểu lầm ngay khi nghe thấy nhưng cậu vẫn nuốt lời giải thích muốn nói. Hiểu lầm cũng tốt hơn là hận cậu sau khi biết chân tướng.

”Lãnh Quân, Tiểu Mộ? Sao bây giờ mới xuống lầu?”

Thẩm Vị Ương đang nói chuyện với Y Y trong phòng khách, có chút vi diệu khi nhìn thấy Lãnh Quân dẫn Hạng Tri Mộ đang quấn chặt người xuống lầu.

Lãnh Quân biết cô đang muốn hỏi gì, tại sao bây giờ cậu lại đuổi cô ấy đi.

Tới giờ ăn tối rồi, đương nhiên, cậu không thể nói vừa rồi cậu và Hạng Tri Mộ đã làm gì trên lầu, vì vậy cậu nói một cách mơ hồ: “Con sẽ đưa cô ấy về ngay bây giờ, sau đó sẽ quay lại càng sớm càng tốt. Mọi người cứ ăn trước đi, con sẽ quay lại sau.”

“A Quân có bạn gái rồi hả?”

Càng lo sợ điều gì thì điều đó sẽ đến, Lãnh Quân vừa dẫn Hạng Tri Mộ xuống lầu thì Úc Thời Phong và Lãnh Hoài Cẩn từ cầu thang đối diện đi xuống.

Nghe vậy, Lãnh Hoài Cẩn cũng nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh Lãnh Quân, cau mày: “Loại phụ nữ vô phép gì mà đưa về nhà, cho nên tối hôm qua cô không về nhà à? Sau khi đưa nó về thì đến phòng làm việc của bố, bố đột nhiên có việc muốn hỏi ý kiến của Tiêu Lãnh tiên sinh.”

Ban đầu lo lắng về việc Y Y mang thai, ông quá lười quan tâm đến việc Lãnh Quân không đến công ty cả một tuần. Ông không ngờ lại đụng phải anh đêm hôm còn

mang theo một người phụ nữ đáng ngờ về nhà chính, Lãnh Hoài Cẩn đã không thể chịu đựng nổi nữa.

Ông không nhận ra người phụ nữ trước mặt mình là Tiểu Mộ, người đã quay video và đưa cho nhà họ xem trước đó nhưng khi nhìn thấy chiếc váy bó sát của người phụ

nữ, ông liền liên tưởng đến trang phục thường ngày của Lãnh Tử Niệm khi ra ngoài, trong tiềm thức tưởng rằng đây là tiểu minh tinh nào đó hạ đẳng nên kèm trong giọng điệu có chút chán ghét.

Sau khi ra ngoài, Hạng Tri Mộ không thể kìm nén được nữa, cô hất tay Lãnh Quân và bước nhanh ra khỏi Lãnh gia.

Lãnh Quân vừa đuổi kịp vừa xin lỗi cô:

“Mộ Mộ, đừng tức giận, bố anh không nhắm vào em, ông ấy chỉ đang giận anh, anh đã không đến công ty làm việc một tuần rồi, ông ấy đã rất tức giận vì anh không

thích đến, chỉ thế thôi.”

Hạng Tri Mộ hất tay anh ta ra và chế nhạo: “Anh Lãnh không cần giải thích với tôi, tôi thấy những gì ông Lãnh nói không sai. Nếu tôi đã qua đêm ở nhà đàn ông sang

ngày hôm sau thì tôi đúng là đứa không biết tốt xấu.”

Nhìn thấy dáng vẻ tự giễu của cô, Lãnh Quân có chút buồn bực: “Mộ Mộ, em đừng nói như vậy, tối hôm qua là lỗi của anh, không liên quan gì đến em.”

“Lãnh tiên sinh không cần xin lỗi tôi, hiện tại tôi biết mình là ai.” Cô nhìn anh, nụ cười vô cảm, “Lãnh tiên sinh quên đưa ra thời hạn.”

Thời hạn trả nợ.

Cô vẫn xác định quan hệ của bọn họ theo cách này, điều này khiến Lãnh Quân thập phần khó chịu.

Cậu có thể làm lơ khi cô không đề cập đến nó, nhưng chỉ cần cô nhắc đến, nó sẽ giống như một cái gai hẳn trong trái tim của Lãnh Quân.

“Hai năm có được không? Anh gọi lúc nào thì tới, đừng trái lời anh, khi nào tay đã sẵn sàng thì học đàn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK