Ba ngày sau Thẩm Vị Ương tỉnh lại, trên người cô có rất nhiều vết thương, thuốc mê đã hết tác dụng nên chỉ cần cử động nhẹ cũng thấy đau.
Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Mộ Vân Tưởng.
“Vân Tưởng, sao cô lại ở đây?”
Mộ Vân Tưởng đó cô ngồi dậy xong, ấn nút thông báo cho y tá tới đây, sau đó cô ấy mới đau lòng nhìn cô, nói: “Tiêu Diễn tới đây có việc, tôi theo anh ấy tới, ngày hôm đó tôi cũng có mặt ở trường đấu thủ.”
Nhìn thấy trên mặt Thẩm Vị Ương cũng có một vài vết thương nhỏ, Mộ Vân Tưởng đau lòng vô cùng: “Sao cô lại ngốc như thế chứ, nguy hiểm như vậy mà cô cũng nhảy xuống được?”
“Không phải bây giờ vẫn ổn sao?” Cô nói xong thì lập tức hỏi: “A Cẩn đâu, anh ấy đã tỉnh chưa?”
Khi bị đưa tới bệnh viện, cô đã tỉnh lại một lần ngay trên đường đi, sau khi được Khương Niệm Oản đảm bảo cô ấy nhất định sẽ cứu được Lãnh Hoài Cẩn, cô mới chìm
sâu vào hôn mê.
Khương Niệm Oản không phải một người dễ dàng hứa hẹn, cô ấy nói có thể cứu A Cẩn thì nhất định có thể cứu được A Cẩn.
Mộ Vân Tưởng: “Tình hình của anh Lãnh nghiêm trọng hơn cô rất nhiều, có nhiều đoạn xương đã bị chặt đứt, phải ở trong phòng giải phẫu tận một ngày một đêm thì mới được đẩy ra.”
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thẩm Vị Ương, cô ấy lập tức bổ sung thêm: “Nhưng mà cô yên tâm đi, bác sĩ Khương nói hiện giờ anh ấy đã không còn nguy hiểm tới tính
mạng, chỉ chờ tỉnh lại thôi.”
Lúc này Thẩm Vị Ương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô muốn nhờ Mộ Vân Tưởng giúp đỡ: “Vân Tưởng, cô có thể giúp tôi bảo y tá chuẩn bị cho tôi một chiếc xe lăn được không, tôi muốn đi thăm A Cẩn.”
Vừa rồi cô đã cảm nhận một chút, biết tình hình hiện tại của mình không thể nào xuống giường được.
Không đợi Mộ Vân Tưởng trả lời, Lục Vân Sâm đã bước vào với vẻ mặt vô cùng kém: “Thăm cái gì mà thẳm, em là bác sĩ sao, đi thăm cậu ta một cái là cậu ta lập tức tỉnh ngay hả?”
Thẩm Vị Ương có hơi chột dạ cúi đầu, không dám nhìn anh ta.
Lục Vân Sâm chỉ cần nhớ đến ngày đó cô bằng mặt không bằng lòng đi tới trường đấu thủ, còn không muốn sống mà nhảy xuống dưới, trong lòng anh ta đã vô cùng tức giận.
Anh ta biết mà, con bé ngốc này chỉ cần đụng tới chuyện của Lãnh Hoài Cẩn là không có cách nào bình tĩnh được, hoàn toàn không nhớ rằng cô ngoài là vợ của Lãnh Hoài Cẩn, còn là mẹ của người khác, cháu gái của người khác và là em gái của người khác.
Trong lòng cô, e rằng ngoài Lãnh Hoài Cẩn, những người khác đều chỉ là người ngoài.
Mộ Vân Tưởng biết anh em bọn họ có chuyện muốn nói, cô ấy ở đây cũng không tiện nên rời đi trước.
Lục Vân Sâm nói cảm ơn với Mộ Vân Tưởng, đợi sau khi cô ấy đi thì anh ta mới nhìn sang Thẩm Vị Ương, tức giận nói: “Bây giờ mới biết chột dạ sao?”
“Xin lỗi anh, em không thể không đi cứu anh ấy được.” Cô biết Lục Vân Sâm là vì tốt cho cô, nhưng đối với cô, cuộc sống không có A Cẩn thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Lục Vân Sâm phải mất một lúc mới đè lửa giận xuống được, bản thân cũng tỉnh táo hơn: “Quên đi, anh cũng có lỗi, có lẽ anh nên nói cho em biết chuyện anh đã sắp xếp Vũ Bách qua hỗ trợ, như thế thì em có thể yên tâm hơn một chút.”
Cho dù anh ta biết, cho dù có nói cho cô thì cô cũng sẽ không thật sự yên tâm, cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ qua đó.
Thẩm Vị Ương sửng sốt một chút, nhớ tới viên đạn cuối cùng bắn ra từ súng ngắm: “Viên đạn cuối cùng kia là do Vũ Bách bắn sao?”
Lục Vân Sâm gật đầu: “Bây giờ cậu ấy là cháu trai của nữ vương, chỉ có bảo cậu ấy làm chuyện đó thì nữ vương mới không có cách nào làm gì với cậu ấy. Nhưng tối
hôm qua vẫn chưa liên lạc được với Vũ Bách, không biết cậu ấy còn ở Thành Đô hay không, trước tiên không thể nói cho em được.”
Dù sao kế hoạch ban đầu của anh ta chính là nhốt cô ở trong nhà, bảo cô không cần phải quan tâm tới chuyện ở trường đấu thứ
Ai ngờ cô đã chuẩn bị từ trước, đã sớm liên lạc với Úc Thì Phong.
Nhắc tới Úc Thì Phong, Thẩm Vị Ương lập tức lo lắng cho Y Y: “Bây giờ Y Y thế nào rồi, đã an toàn tới chỗ của Trác Thính Phong chưa?”
Lục Vân Sâm: “Em yên tâm, bây giờ cô bé đã tiếp thu trị liệu, Thanh Hoan vẫn luôn túc trực bên cô bé, Úc Thì Phong cũng có ở đó. Nhưng mà thật ra anh ta lại có vài điểm khác biệt với Úc Nam Đình, ít nhất ở chuyện của Y Y, Thanh Hoan nói anh ta rất cẩn thận, Y Y cũng rất ỷ lại anh ta.”
Nghe thấy con gái vẫn ổn, cục đá trong lòng Thẩm Vị Ương cũng rơi xuống: “Y Y không có việc gì là tốt rồi, đã tìm được A Diên chưa?”
Lục Vân Sâm lắc đầu: “Trước mắt vẫn không có tin tức gì cả, nhưng A Quân vẫn đang tìm, trước tiên em cứ tịnh dưỡng để cơ thể khỏe hơn đi, đợi sau khi về nước thì mới có thể giúp đỡ được.”
Thật ra anh ta không dám nói, Lãnh Diên e rằng khoảng 80% – 90% đã xảy ra chuyện.
Một đứa nhóc bị thương nặng phát sót bị ném trong rừng núi hoang vắng, tỷ lệ còn sống là quá thấp.
Chỉ còn chút hy vọng mong manh có thể tìm người trở về.
Vì không muốn để Thẩm Vị Ương hiện tại nhọc lòng quá nhiều, anh ta dựa theo lời của A Quân nói với cô: “Trước mắt đã có vài manh mối, chắc là sẽ tìm được nhanh thôi, em không cần quá lo lắng, cứ tịnh dưỡng tốt đi.”
Có manh mối là tốt rồi.
Trong lòng Thẩm Vị Ương thật sự nhẹ nhàng hơn một chút.
Đợi lần này khi cô và A Cẩn cùng về nước, cả nhà bọn họ đã có thể đoàn tụ bên nhau.
Chờ y tá và bác sĩ tới đây kiểm tra lại cho cô, sau đó Lục Vân Sâm mới đẩy cô đi gặp Lãnh Hoài Cẩn, trước khi đi tới phòng bệnh của Lãnh Hoài Cẩn anh ta đã dặn dò
qua: “Anh nói này, hiện giờ cậu ta không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng tình hình lại không quá tốt, xương cốt gần như đều bị đứt gãy, khi em gặp mặt thì phải khống
chế cảm xúc của mình, chính em hiện giờ cũng đang rất nguy hiểm đấy.”
Thẩm Vị Ương gật đầu, siết chặt hai tay.
Hiện giờ trên người cô vẫn còn đau, nhất là vào thời khắc cuối trận đánh nhau với huyết sư kia, cô cảm thấy mình có thể đau tới mức chết đi, còn Lãnh Hoài Cẩn, anh đã phải ngây người ở nơi đó gần một tháng trời, mỗi ngày đều phải trải qua cảm giác đau đớn như thế.
Chỉ cần nghĩ tới thôi là cô đã không chịu nổi.
Đúng lúc này Lãnh Sùng cũng tới thăm Lãnh Hoài Cẩn, nhìn thấy cô tới thì chào hỏi xong thì rời đi, Lục Vân Sâm cũng rất có mắt nhìn mắt rời theo cùng.
Thế nên trong phòng bệnh nhanh chóng chỉ còn lại hai người Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương. Thẩm Vị Ương khẽ kêu lên nhưng lại nghe thấy tiếng hô hấp hỗn loạn vì sợ hãi của mình.
Cô không dám bước về trước.
Không dám nhìn thấy rốt cuộc anh đã bị thương tới mức nào.
Không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng không có nghĩa là sẽ không đau.
Do dự một lúc cô mới đẩy xe lăn về phía trước, run rẩy nắm lấy bàn tay chỉ quấn băng gạc của anh, nhắm mặt nắm chặt lấy tay anh, đặt lên vầng trán của mình.
Trên người anh có rất nhiều chỗ đều quấn băng gạc, một phần lớn duy nhất được lộ ra chính là gương mặt, nhưng cũng dán những miếng băng gạc nhỏ, phần để lộ ra
cũng bị sưng tím.
Lãnh Hoài Cẩn.
Trong lòng cô gọi tên anh, nắm chặt lấy tay anh, cuối cùng cũng không nhịn được mà nằm bên cạnh anh khóc to.
Chắc hẳn phải rất đau lắm.
Một tháng ở trường đấu thú kia, một mình anh sẽ đau tới mức nào đây.
Cô suýt chút nữa đã mất anh rồi.
“Anh không sao cả, em đừng khóc.”
Ngay khi cô vô cùng đau lòng nằm bên cạnh anh khóc lớn, anh đã dùng một bàn tay khác sờ tóc cô, dịu dàng an ủi cô.
“Vị Ương à, anh không sao.”
“A, A Can.”
Nhìn thấy anh tỉnh lại, đôi mắt đỏ bừng của cô cuối cùng cũng có chút thần sắc mừng rõ, lập tức bấm chuông.
“Em gọi bác sĩ vào.”
“Không cần.”
וו
Lãnh Hoài Cẩn đè tay cô lại, bảo cô không cần hành động thiếu suy nghĩ.
“Khương Niệm Oản đã khám qua rồi, không sao cả, sẽ tốt thôi.”