Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy cô định giúp tôi thế nào?”

h từ từ bước tới gần cô, khiến cô sợ tới mức lùi về sau mấy bước, đến khi lưng chạm lên vách tường lạnh băng mới ngừng lại.

“Tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp được, anh đừng xem thường người khác như vậy.”

Anh không nói gì, lặng lẽ duỗi tay về phía cô.

Mặt Thẩm Vị Ương đỏ bừng, khẩn trương đến líu cả lưỡi: “Anh, anh làm gì vậy?”

Ngay thời khắc cô căng thẳng đến mức da đầu tê dại, tưởng rằng người đàn ông này sẽ làm gì mình thì anh chỉ lấy cây kéo cô giấu trong người khi trước, bất lựa ra lệnh:

“Mở mắt.”

Thẩm Vị Ương giống như bị thôi miên, nơm nớp lo sợ mở mắt.

Nhưng khi nhìn thấy cây kéo dùng để phòng thân đang nằm trên tay anh, cô chỉ hận không thể đập đầu chết rồi nhắm mắt quách lại cho xong.

Quá mất mặt.

Chắc chắn anh sẽ nghĩ chỉ mấy đồ trẻ con như cô mới cần dùng những thứ nhỏ bé này để hỗ trợ.

Quả nhiên, nụ cười chế giễu ấy chỉ đến muộn chứ không hề vắng mặt.

“Cô định dùng cái này để giúp tôi?”

Ý cười nơi đáy mắt anh hiện rõ mồn một, nhưng đó là nụ cười chế giễu.

Thẩm Vị Ương ngượng chín mặt, cô thấp giọng lầm bầm: “Có gì đáng cười chứ, tôi biết anh lợi hại nhưng đi một mình cô đơn lắm.”

Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt, nhưng rất nhanh sau đó anh nhét cây kéo vào tay cô, xoay người rời đi: “Về phòng nghỉ ngơi đi, cô không cần bận tâm chuyện ở phòng trước, anh trai tôi và Khương Khương sẽ tự xử lý.”

Thấy anh từ chối ý tốt của mình Thẩm Vị Ương không vui ra mặt nhưng cũng không muốn dây dưa lằng nhằng với anh, đành bĩu môi quay về phòng.

Đợi đến lúc trong nhà không còn ai cô sẽ lẻn ra ngoài.

Nếu không thể đi qua phòng trước cô sẽ trèo tường ra ngoài, dù sao cũng không thể ngồi chờ chết ở đây được. Cô quan sát bốn phía xung quanh thật tỉ mỉ, tức khắc, sự tập trung của cô đổ dồn vào cây hợp hoan trong sân.

Chỉ là leo cây thôi mà, khi còn nhỏ cô thường xuyên trèo cây ở sân nhà ông ngoại.

Nghĩ tới cây lộc vùng cao to trong sân căn nhà gỗ cũ kia, cô lại thất thần, tâm trạng cũng tệ hơn rất nhiều.

Nếu ông ngoại bà ngoài, và cả bố mẹ cô còn sống, thấy cô biến mất lâu như vậy họ chắc chắn sẽ đi báo cảnh sát.

Nhưng hiện tại thì sao, cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.

Nếu thế giới này mất đi một người tên Thẩm Vị Ương thì sao? Sẽ chẳng ai hay biết, cũng chẳng ai nhớ đến.

Cô trèo lên cây hợp hoan, khi thấy những cánh hoa mềm mại tựa lông chim cọ vào người mình, trái tim cô mềm nhũn.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, nếu không phải lo sợ nhánh cây yếu ớt không chịu nổi sức người chắc cô sẽ ngồi đây ngắm sao luôn mất.

Thẩm Vị Ương nghĩ lung tung đủ điều, vô hình chung ý thức cô lại đang cố né tránh việc phải nhảy xuống.

Nó quá cao.

Nhảy từ trên cây hợp hoan ra ngoài tường rào rồi đáp xuống mặt đất, thật sự quá nguy hiểm.

“Cô đang làm gì vậy?”

“A!”

Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Hoài Cẩn bất ngờ vang lên, Thẩm Vị Ương giật mình ngã từ trên cây xuống. Cũng may là khi cơ thể cô sắp chạm tới con đường đá xanh thô cứng kia Lãnh Hoài Cẩn đã kịp thời đó cô. Hai người đứng dưới gốc cây, để mặc cánh hoa rơi rụng lả tả.

Khi nhìn thẳng cặp mắt đen thâm thúy của anh, Thẩm Vị Ương ngẩn người, tự nhiên cô có cảm giác trái tim mình như ngừng đập ngay khoảnh khắc này.

“Cả đời này tôi chỉ khao khát được nâng niu, được bảo vệ, không phải tự đối mặt chuyện đời, cũng chẳng khổ đau, chẳng phiêu bạt, chẳng lo nghĩ không nơi nương

tựa.”

Khoảnh khắc ấy, không hiểu sao trong đầu Thẩm Vị Ương lại xuất hiện những lời này.

Dù đó chỉ là câu nói tình cảm của một thiếu nữ nhưng thời khắc ấy lại tựa bông hoa chớm nở giữa rừng xuân hoang vắng, khí thế hừng hực lao vòng lòng cô, nở rộ

trong trái tim cô.

Nếu cô thật sự có người như vậy kề bên, cô mong người đó cũng giống như Lãnh Hoài Cẩn.

Nếu cô thật sự phải yêu ai đó, chắc chắn người ấy chỉ có thể là Lãnh Hoài Cẩn.

*Cô muốn đi đâu?”

Lãnh Hoài Cẩn buông cô ra, đôi mắt ấy lạnh lẽo tưởng chừng không hề có hơi ấm.

Thẩm Vị Ương như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Khí lạnh tỏa ra từ người anh áp chế cô, khiến cô sợ hãi lùi về sau nửa bước, ấp úng: “Tôi, tôi muốn ra ngoài, anh không cho tôi đi nên tôi chỉ còn mỗi cách trèo

tường.”

“Trèo tường? Tôi thấy cô đang cố tình phá của thì đúng hơn.

Dứt lời, Lãnh Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn thoáng qua cây hợp hoan trong sân, sau đó lại nhìn những cánh hoa rơi vương vãi trên nền đất, cả một cây hoa bị cô phá hỏng gần hết.

Thẩm Vị Ương cũng rất áy náy, cô củi đầu giống như một đứa trẻ vừa làm sai: “Tôi xin lỗi.”

Lãnh Hoài Cẩn không để ý tới cô, định xoay người rời đi.

Thẩm Vị Ương không vui đuổi theo: “Nhưng chuyện này cũng có lỗi của anh mà? Nếu không phải tại anh gọi tôi, tôi cũng đâu bị giật mình.”

“Vậy tức là tôi sai?”

Anh dừng bước, cúi đầu nhìn cô.

Mặt Thẩm Vị Ương hơi ửng hồng, không dám nhìn thẳng mắt anh.

trốn.”

Dù đêm nay trăng khuyết, nhưng anh lại chính là vầng trăng tròn đẹp nhất mà cô từng gặp.

“Cũng… Cũng không phải lỗi của mình anh. Thế này đi, tôi tha thứ cho anh, anh cũng tha thứ cho tôi được không?”

Cô trịnh trọng thương lượng với anh.

Nhưng dường như Lãnh Hoài Cẩn không hề để tâm tới cô, cứ cắm đầu đi thẳng.

Không nhận được câu trả lời của anh, Thẩm Vị Ương nơm nớp lo sợ chạy theo anh: “Tôi biết sai thật rồi mà, tôi chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi chứ không phải định bỏ

Suốt quãng đường đi chỉ nghe thấy tiếng cô xin lỗi.

Nhưng từ đầu đến cuối anh còn không thèm bố thí cho cô một cái liếc mắt, chỉ lo đi phần đường của mình.

Thấy đã gần đi tới bờ biển người này vẫn không thèm để ý tới mình, cuối cùng cô Thẩm không nhịn nổi nữa: “Anh mở miệng nói một câu thôi cũng khó khăn thế sao? Anh đâu phải người câm, sao phải giả bộ im lặng thế hả!”

Bản thân cô vốn là đứa trẻ được chiều quá sinh hư, dù gia đình xảy ra biến cố lớn phải tới nhà người ta ăn nhờ ở đậu thì tính xấu vẫn ăn sâu vào tận xương tủy rồi.

Mấy năm nay Lâm Thư Đồng tìm mọi cách để gây khó dễ cho cô, nhưng cuối cùng cũng chẳng chiếm được lợi gì.

“Không phải cô nói muốn ra ngoài đi dạo sao?”

Giọng nói lạnh như băng của Lãnh Hoài Cẩn vang vọng trong không khí, khiến trái tim cô dần bình tĩnh lại.

Cô nhìn theo hướng anh đang nhìn, giây tiếp theo, cô khó tin trừng lớn hai mắt.

“Đây là gì?”

Nước biển trên bờ cát tỏa ánh sáng xanh lấp lánh, thủy triều dâng lên xuống tạo thành tầng tầng lớp lớp trông cực kỳ đẹp.

Cô kinh ngạc chạy tới, ngồi xổm nhìn ngắm thật kỹ.

“Nước mắt xanh.”

Lãnh Hoài Cẩn đứng trước làn gió đêm, từ tốn giải thích với cô.

“Là đom đóm biển, cứ vào thời điểm này hằng năm sẽ xuất hiện đom đóm biển, đây là đêm cuối cùng của năm nay rồi.”

Đêm cuối cùng đom đóm biển xuất hiện sao?

Có phải từ đầu anh đã muốn dẫn cô tới để nhìn ngắm chúng không?

Tự nhiên Thẩm Vị Ương thấy lòng mình thật ngọt ngào.

Nhưng xuất phát từ sự ngại ngùng, cô cố kiểm soát trái tim đang nhảy nhót loạn xạ, giả vờ trả lời anh một cách bình tĩnh: “Cái này tôi biết từ lâu rồi, tôi cũng định đêm nay tới đây để ngắm chúng mà.”

“Nếu, nếu anh sợ tôi chạy trốn thì có thể ngồi đây ngắm với tôi.”

Dứt lời, cô đi tới trước một tảng đá rồi ngồi xuống, dù ngoài mặt tỏ vẻ tức giận nhưng mắt lại lén liếc nhìn anh, hơi chờ mong.

Đêm nay là đêm cuối cùng của hiện tượng nước mắt xanh trong năm, nếu anh có thể ngồi đây nhìn ngắm với cô, đó sẽ là những hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời cô.

Nhưng Lãnh Hoài Cẩn vẫn đứng im không nhúc nhích, trái tim Thẩm Vị Ương dần nguội lạnh.

Anh chưa có bạn gái, ngồi xem nước mắt xanh với cô một đêm thì có làm sao?

Cô cũng đâu có ép anh phải thích cô như cô thích anh?

Đây là lần đầu tiên cô thích một chàng trai nhiều đến vậy, chẳng lẽ anh định không cho cô chút thể diện nào sao?

Rốt cuộc cô kém cỏi ở đâu? Lúc còn ở trường học cô cũng được rất nhiều nam sinh theo đuổi kia mà?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK