Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý câu là sao?”

ống như bị bò cạp độc cắn, sắc mặt Thẩm Vị Ương thoáng chốc trở nên rất khó coi.

CÔ.

Lời nói của Điền Tiểu Hòa khá mơ hồ, cô hy vọng là mình nghe nhầm.

“Vị Ương, cậu vẫn là con gái sao? Chuyện này đối với cậu quá tàn nhẫn.

Điền Tiểu Hòa cầm tay cô, hàm răng hơi run rẩy.

“Nếu như không phải là con gái, chỉ cần kiểm tra bằng dụng cụ là được rồi, nếu không sẽ không còn nữa.”

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai tay: “Tại sao lại có quy tắc không có tôn nghiêm như vậy chứ?”

Nước mắt Điền Tiểu Hòa rơi trên gối, sau đó nghiêng người quay lưng về phía cô: “Vị Ương, nếu cậu sợ thì cứ từ bỏ đi, cậu vẫn còn cơ hội quay đầu lại mà.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt, cô có cảm giác dường như có điều đó trong lời của Điền Tiểu Hòa, chẳng lẽ cô ấy không còn trong trắng nữa?

Ngày hôm sau, Mộ Dung Văn Dư tuyên bố quy tắc này trước mặt tất cả các cô gái.

Tại sao lại có quy tắc tàn khốc như vậy?

Thẩm Vị Ương như rơi xuống hầm băng.

Lần đầu tiên của một cô gái lại phải đối mặt với một cỗ máy lạnh lẽo ư?

Nhưng càng không ngờ tới, đó là người vẫn còn là con gái chỉ có cô và Tùy Tố, những cô gái khác đều không không còn cơ thể hoàn hảo, dù rõ ràng là họ cùng tuổi với

Thậm chí là Điền Tiểu Hòa

Mà cho dù là Điền Tiểu Hòa và các cô gái khác đã không còn trong trắng, cũng vẫn phải bị máy móc lạnh như băng kiểm tra.

“Trên thực tế, có lẽ tôi nên tin tưởng các cô, các cô nói không nên sử dụng phương pháp kiểm tra này nữa, nhưng mà tôi hiểu rõ lai lịch và kinh nghiệm của mỗi người

các cô. Hôm nay dùng cách không có tôn nghiêm như vậy để lần nữa đánh thức quá khứ tàn khốc mà các cô từng gặp phải, chính là vì muốn các cô càng thêm ấn tượng,

khắc cốt ghi tâm với sự sỉ nhục mà mình đã phải chịu đựng trước kia.”

Sắc mặt Mộ Dung Văn Dư thờ ơ khi nói ra những lời này, là một người phụ nữ, lúc này cô ta lạnh lùng, không có chút đồng cảm với các cô.

Thẩm Vị Ương nắm chặt hai tay nhìn cô ta, cô cảm thấy cô ta rất kỳ lạ, nhưng bây giờ cô cũng hiểu, đây mới là Mộ Dung Văn Dư thật sự, đây mới là nữ sát thủ máu lạnh tàn nhẫn do Ám Dạ nuôi dưỡng ra.

Thẩm Vị Ương hiểu nhưng cô không có nghĩa là cô chấp nhận sự sỉ nhục như vậy.

“Đây là trở ngại đầu tiên để bước vào Ám Dạ sao? Tôi không chấp nhận.”

Cô bước ra khỏi đội ngũ, lạnh lùng đối đầu với Mộ Dung Văn Dư.

“Nguyên nhân lớn nhất tôi đến Ám Dạ là vì Ám Dạ từng cứu rất nhiều cô gái bị bắt cóc, biết tôn trọng phụ nữ và biết phụ nữ sống trên thế giới này khó khăn như thế nào.

Tôi cũng muốn cùng nhau biến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn, hài hòa hơn. Nhưng bây giờ các người lại dùng cách này để đối đãi với chúng tôi, với tư cách là một người

phụ nữ, tôi không chấp nhận, thậm chí nếu các người không thể tôn trọng những người phụ nữ xung quanh mình, tôi không tin sau này các người có thể giúp đỡ người

khác.”

“Ai nói cho cô biết Ám Dạ là một tổ chức giúp người? Thẩm Vị Ương, cô hãy bỏ ngay cái suy nghĩ học sinh ngây thơ của cô đi, nếu cô đã nghĩ như vậy thì cút khỏi Ám Dạ, nơi này không xứng với một trinh nữ trong sạch như cô đâu.”

Lãnh Hoài Cẩn đi tới, người đàn ông đẹp trai như một vị thần giáng trần, tuy nhiên trên người anh được bao phủ bởi sương lạnh không thể phá hủy, trái tim cũng bị bao

phủ bởi lớp băng cứng.

Đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt các cô gái, đúng là đẹp trai như lời đồn, nhưng có rất ít người có tâm tư si mê.

Chỉ có hai mắt Tùy Tố sáng ngời, tha thiết nhìn anh, mong chờ anh có thể nhìn cô ta nhiều hơn một lần.

Cô ta biết hôm nay anh sẽ đến, nên năm giờ đã rời giường tập hợp, để dùng trạng thái tốt nhất nhìn thấy anh, cô ta đã thức dậy trang điểm lúc bốn giờ.

Nhưng mà hình như anh và Thẩm Vị Ương quen biết nhau.

Vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua Thẩm Vị Ương hắt nước đá vào người cô ta, lửa giận trong lòng lại bùng lên.

Cô ta nhất định phải nói cho Lãnh Hoài Cẩn biết hành vi xấu xa của Thẩm Vị Ương, không thể để anh bị người phụ nữ này lừa gạt.

Nhìn thấy Lãnh Hoài Cẩn trong tình cảnh này, tâm trạng Thẩm Vị Ương khá phức tạp.

“Tôi chỉ cảm thấy quy tắc này rất vô nhân đạo.” Cô cúi đầu không dám nhìn anh.

Thật ra là không dám đối mặt với anh như thế này.

Trong lòng cô, Lãnh Hoài Cẩn là người tốt nhất trên thế giới.

Nhưng bây giờ, có lẽ anh không phải.

Lãnh Hoài Cẩn không để ý tới cô, mà nhìn về phía Mộ Dung Văn Dư, nhẹ nhàng gật đầu.

Mộ Dung Văn Dư nhìn các cô gái khác: “Bây giờ cửa phòng kiểm tra đã mở, nếu ai muốn ở lại Ám Dạ thì đi vào trong, nếu như không muốn thì chúng tôi cũng không ép, thậm chí còn phải chuyên cơ đưa các cô rời đi, đến từ đâu thì về chỗ đó.”

Nhìn mấy cô gái do dự một lát, cuối cùng vẫn quyết định đi vào phòng giám sát, hai tay Thẩm Vị Ương chậm rãi nắm chặt.

“Tiểu Hòa!”

Nhìn thấy Điền Tiểu Hòa cũng cắn răng chuẩn bị đi vào, con ngươi Thẩm Vị Ương co rút lại, theo bản năng muốn giữ chặt cô ấy, nhưng lại bị Điền Tiểu Hòa né tránh.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt cười với Thẩm Vị Ương: “Vị Ương, tôn nghiêm của tớ đã sớm bị bố ruột nghiền nát rồi, động lực lớn nhất để tớ đứng ở chỗ này là còn sống và đi

báo thù.”

“Cậu và tớ không giống nhau, cậu sạch sẽ lại thông minh, tội gì phải ở chỗ này hành hạ bản thân.”

Bàn tay Thẩm Vị Ương muốn giữ chặt Tiểu Hòa vô lực buông thõng xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô ấy vào trong phòng kiểm tra không có tôn nghiêm kia.

Cố gắng quên đi nhục nhã của những đau khổ đã từng trải qua, bây giờ lại phải dùng cách như vậy một lần nữa để nhớ lại, điều này quá tàn nhẫn.

Cho dù có phải là cô gái còn trinh hay không, cách kiểm tra này rõ ràng không xem các cô ấy là người.

Tại sao cô ấy lại phải ở đây tự hành hạ mình?

Thẩm Vị Ương đỏ mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tình kia, trực tiếp nắm chặt nắm đấm vung lên.

Thế nhưng đã bị anh chặn lại, sau đó hung hăng hất tay cô ra.

“Đây là cách cô đối xử với cấp trên của mình đó à? Không biết nghe lời, thậm chí bây giờ kính trọng cấp trên cũng không làm được sao?”

Nhìn đôi mắt lạnh lùng không có một chút nhiệt độ nào của anh, trong lòng cô như có ngàn vạn vết thương lộ ra trong gió lạnh thấu xương, bắt đầu từ trái tim, sau đó các mạch máu khắp cơ thể cô đau đớn đến mức sống không bằng chết.

“Anh có bao giờ tôn trọng chúng tôi chưa? Lãnh Hoài Cẩn, tại sao anh lại như vậy?”

Đây không phải là Lãnh Hoài Cẩn mà cô biết, cũng không phải là người đàn ông cô thích.

Tại sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, ép buộc các cô gái này đi thực hiện một bài kiểm tra vô liêm sỉ như thế?

So với những tên súc sinh đã từng làm tổn thương họ, anh cũng chẳng hơn được bao nhiêu.

“Đây mới là con người thật của tôi, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp.”

Lãnh Hoài Cẩn lạnh nhạt nhìn cô, giữa hai người giống như bị ngăn cách bởi những ngọn núi cao lớn, không thể nào tới gần.

“Anh Cẩn, anh quen cô ta hả?”

Thấy hai người giằng co không dứt, Mộ Dung Văn Dư không dám nói gì, Tùy Tố tiến lên ôm lấy cánh tay Lãnh Hoài Cẩn, nhìn hai người rất thân mật.

Nghe nói, Tùy Tố có thể là vợ chưa cưới của anh.

Trong lòng Thẩm Vị Ương đột nhiên đau đớn, run rẩy dữ dội như gặp sóng thần.

“Tùy Tố, cô không cần đi vào kiểm tra sao?” Thẩm Vị Ương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bàn tay Tùy Tố đang ôm lấy Lãnh Hoài Cẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK