Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đêm nay bố sẽ sang thăm các con.”

Đêm nay, đêm nay anh muốn đi qua thăm các con sao?

Anh nhanh như vậy đã có thể xuất viện rồi sao?

Thẩm Vị Ương ngẩn người, cô còn để ý đến người đàn ông này hơn cô nghĩ.

“A Nặc, đưa điện thoại cho mẹ, bố có chuyện nói với mẹ.”

Lúc cô ngẩn người, Lãnh Hoài Cẩn đã chuyển cuộc gọi và bảo cô nhận điện thoại.

Thẩm Vị Ương tiếp nhận điện thoại từ trong tay A Nặc: “Có… Có chuyện gì không?”

Giọng nói trầm và khàn đặc của Lãnh Hoài Cẩn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: “Anh muốn ở với con một tuần, nếu em không tiện, anh sẽ đưa con về trang viên

nhà họ Lãnh.”

em.”

Không đợi cô mở miệng, anh bổ sung thêm: “Em yên tâm, anh sẽ không dẫn con rời khỏi em. Một tuần sau, anh sẽ không cướp con với em nữa, bốn đứa trẻ đều là của

Vì vậy anh cũng chỉ cần con sao?

Chỉ cần ở với con một tuần, anh cũng sẽ không bao giờ, không bao giờ cần cô nữa.

Thẩm Vị Ương đè nén sự chua xót trong lòng, nói với anh: “Không cần phiền phức như vậy, anh muốn ở cùng con thì đến đi, dù sao… dù sao bây giờ chẳng phải anh đã không còn suy nghĩ gì với em rồi sao? Em cảm thấy chúng ta có thể sống chung hoà bình, nếu anh để ý em, em cũng có thể dọn ra ngoài..”

“Không cần, đêm nay anh qua.”

Cô còn chưa nói tự cô dọn ra xong, Lãnh Hoài Cẩn đã ngắt lời cô.

Sau khi anh nói xong, hai người lại im lặng nhìn nhau.

Nếu trước đó cô không nói lời nào, anh cũng sẽ không nói tiếp.

Cho dù hai người đều không nói gì, bầu không khí cũng sẽ không khó xử như vậy.

Như bây giờ thật sự không trở về được.

Trong lúc im lặng, cô lặng lẽ ngắt điện thoại.

Đợi đến tối, quả nhiên Lãnh Hoài Cẩn đã đến, anh ngồi xe lăn được Vê Trạch đẩy vào.

Nhìn vẻ mặt anh thì anh không nên xuất viện lúc này.

Nhưng mà Thẩm Vị Ương không nói gì, sau khi đứng trong nhà bếp nhìn ra ngoài thì vội vã quay lại để nấu ăn.

Tình huống sức khoẻ của anh có ổn không thì liên quan gì tới cô.

Bọn họ cũng sắp ly hôn rồi.

Phòng khách truyền đến tiếng cười vui vẻ của hai đứa trẻ và Lãnh Hoài Cẩn, nghe ra được hiện tại hai đứa trẻ rất thích người bố này.

Mà Lãnh Hoài Cẩn cũng rất kiên nhẫn với hai đứa trẻ này.

Thẩm Vị Ương cam chịu nghĩ, nếu hai con sói mắt trắng này đã thích Lãnh Hoài Cẩn, không bằng cô không giành quyền nuôi dưỡng nữa, cứ bảo tụi nó đi theo Lãnh

Hoài Cẩn cho rồi.

Làm cậu chủ cô chủ nhà họ Lãnh, nhìn sao cũng có triển vọng hơn đi theo cô.

Đang suy nghĩ lung tung, cô không cẩn thận cắt vào tay.

A Nặc tiến vào xem cô thì nhìn thấy, lập tức la lên: “Mommy, mẹ sao vậy?”

Thẩm Vị Ương lúng túng nhúng ngón tay bị đứt vào nước rửa sạch, sau đó an ủi A Nặc: “Không sao đâu, mẹ chỉ vô tình cắt trúng vào ngón tay thôi.”

anh.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông kia đã đẩy xe lăn tới cửa nhà bếp, ánh mắt nặng nề nhìn cô.

Trái tim cô lõ một nhịp, sau đó nhìn sang hướng khác, lần nữa thái rau.

Nhìn cô như vậy làm gì, dù sao bây giờ anh cũng sẽ không thương tiếc cô như trước nữa rồi.

Cắt rồi cắt, cô cảm thấy uất ức, nước mắt trào ra.

Thẩm Vị Ương, sao mày lại yếu đuối như vậy?

Phủi sạch quan hệ với anh, không phải là chuyện mày luôn muốn làm sao?

Tại sao bây giờ thành công rồi, mày lại bắt đầu trở nên kỳ lạ.

“Mommy, đừng cắt nữa, Y Y bôi thuốc cho mẹ, phù phù không đau.”

Người đàn ông kia liếc nhìn một cái rồi rời đi, vẫn là Y Y tri kỷ tìm được hộp thuốc, giúp cô xử lý miệng vết thương.

Cho nên người trước đây sẽ căng thẳng, bây giờ chỉ còn biết thờ ơ sao?

Con gái càng thân thiết, càng cho thấy người đàn ông kia càng không quan tâm cô.

Nhưng Thẩm Vị Ương à, tại sao anh còn phải quan tâm mày chứ?

Một đao trong tim anh là tự tay mày đâm.

Mày có mặt mũi gì mà đòi anh xí xoá hiềm khích lúc trước với mày.

Hơn nữa chính mày chẳng phải cũng không buông bỏ được sao? Nếu mày thật sự cảm thấy anh không sai, tại sao bây giờ không thể từ bỏ chút mặt mũi để níu giữ

“Mommy, dán xong rồi.”

“Mommy, A Nặc lại thổi cho mẹ, phù phù không đau nữa.”

Hai đứa trẻ vây quanh quan tâm cô như vậy, còn thổi miệng vết thương giúp cô.

Thẩm Vị Ương rưng rưng ôm hai đứa trẻ vào lòng, nhịn xuống nước mắt uất ức sắp tuôn rơi.

Không có gì để uất ức.

Cô xứng đáng.

Bọn họ đều xứng đáng.

Vợ chồng thiếu giao tiếp, vốn không đi xa được.

“Xin chào, cô ÚyLan, tôi là Thẩm Vị Ương.”

Chiều hôm sau, Thẩm Vị Ương gõ cửa phòng làm việc bác sĩ tâm lý nổi tiếng ÚyLan.

Úy Lan ngẩng đầu nhìn Thẩm Vị Ương, sau đó lại cúi đầu nhìn hồ sơ của cô ấy, nhíu mày: “Lúc trước không phải cô là bệnh nhân của bác sĩ Trương sao? Sao hôm nay tới tìm tôi rồi?”

Thẩm Vị Ương ngồi ngay ngắn trước mặt Ủy Lan cười đáp: “Sao thế? Bác sĩ Úy còn muốn chọn bệnh nhân sao?”

Úy Lan khép hồ sơ của cô lại, bắt đầu nhìn kỹ cô, môi mỏng hé mở: “Quả thật muốn chọn, có vài người bệnh không thuộc quyền quản lý của tôi.”

Thẩm Vị Ương: “Bác sĩ hẳn nên quản lý mỗi bệnh nhân cầu cứu mình chứ.”

Uất Lan: “Vậy tôi sẽ chọn từ chức.”

Thẩm Vị Ương: “Bởi vì khám cho bệnh nhân không nên khám, cuối cùng cũng sẽ bị đuổi việc sao?”

Ủy Lan nhìn đôi mắt sáng ngời xinh đẹp của Thẩm Vị Ương, vẻ mặt lạnh lùng: “Cô Thẩm thông minh như vậy, hẳn nên lương thiện hơn, đừng làm khó tôi, cô vẫn nên đi

tìm bác sĩ Trương đi.”

Nhắc tới bác sĩ Trương, trong mắt Thẩm Vị Ương hiện lên vẻ chán ghét: “Bây giờ không thể tin tưởng anh ta.”

Ủy Lan không có hỏi nhiều “anh ta” trong miệng cô là bác sĩ Trương hay người khác, chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện trong quá khứ đã qua rồi, bây giờ người quyết định là cô.

Thẩm Vị Ương: “Nhưng chỉ sau khi tôi biết được chuyện của quá khứ thì mới có thể quyết định.”

Úy Lan: “Vậy chỉ có thể nói cô còn chưa đủ yêu chồng mình.”

Thẩm Vị Ương cười phủ nhận, ánh mắt kiên định: “Không, vậy chỉ có thể nói rõ tôi sẽ không mất đi tôn nghiêm vì yêu một người.”

“Tôi trước tiên là Thẩm Vị Ương, sau đó mới là vợ của anh ấy, mẹ của bốn đứa trẻ và những thân phận khác của tôi.”

Ủy Lan đẩy tài liệu của cô tới trước mặt cô, bắt đầu đuổi khách: “Trở về đi, tôi sẽ không giúp cô, anh ta đã bảo Trác Thính Phong nói với tôi rằng đừng xen vào việc của người khác.”

Thẩm Vị Ương không chịu đi, vẫn ngồi ở đó, quật cường nhìn cô ấy.

Úy Lan thở dài nói: “Nếu cô biết chuyện trước kia rồi ở bên anh ta vì chuyện trước kia, anh ta sẽ cảm thấy đây là hành động đạo đức giả, một người kiêu ngạo như anh ta làm sao có thể xin báo ơn?”

Thẩm Vị Ương: “Cô biết tôi và Lãnh Hoài Cẩn trước đó có chuyện?”

Úy Lan: “Tôi không biết, đây là Lãnh Diệp nhờ Trác Thính Phong chuyển lời.”

Quả nhiên, Lãnh Diệp từng quen biết cô trong đoạn ký ức đã mất của cô.

Thẩm Vị Ương nghiêm túc nhìn Úy Lan: “Nếu Lãnh Hoài Cẩn muốn đuổi việc cô vì chuyện này, vậy cô cứ nói với anh ta rằng tôi muốn biết chuyện của quá khứ, chỉ muốn biết nguyên nhân anh ta giấu diếm tôi về chuyện Lãnh Hoài Sân vào sáu năm trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK