“Vì sao?”
Không biết vì sao, lúc hỏi Lưu Huy vấn đề này, Thẩm Vị Ương hơi căng thẳng nắm chặt hai tay.
Lưu Huy: “Cô đã đến đây mấy ngày rồi chắc là có chút hiểu biết về hạng mục Huy Chương Vinh Quang của chúng tôi, tối thiểu thì cô nên biết toàn bộ các nhân vật trong Huy Chương Vinh Quang. Cô đã từng thấy nhân vật tiên tử Tử Hà trong đó chưa?”
Sau khi Thẩm Vị Ương nghe anh ta nói như vậy thì liền ngây ngẩn cả người trong nháy mắt.
Lần đầu tiên cô thấy nhân vật tiên tử Tử Hà thì đã cảm thấy hơi quen thuộc, mẫu của khuôn mặt kia….
Cô lập tức mở máy tính lên, tìm tư liệu thiết kế nhân vật của Huy Chương Vinh Quang, lúc nhìn đến nhân vật tiên tử Tử Hà cô liền ngây ngẩn cả người.
Lưu Huy thở dài một hơi nói: “Lúc bắt đầu thiết kế nhân vật một năm trước, tổng giám đốc Lãnh cầm một tấm ảnh chụp của cô tới tìm tôi, muốn tôi dùng khuôn mặt của cô để làm mẫu”
“Nhưng mà bởi vì mỗi ngày tôi đều phải vẽ rất nhiều mẫu mới, đầu óc thường xuyên lẫn lộn, rất dễ bị mù mặt cho nên lúc vừa nhìn thấy cô tôi chỉ cảm thấy rất quen thuộc thôi. Mãi cho đến hai ngày nay lúc sửa lại bản thảo cuối cùng cho tiên tử Tử Hà tôi mới nhớ đến việc này.”
“Cô Vị Ương, tổng giám đốc cũng không bảo chúng tôi dùng khuôn mặt của Hà Sở làm mẫu, càng không có khuôn mặt của Vân Tưởng.”
Lời nên nói đã nói, Lưu Huy nói xong những điều này liền rời đi, để lại một mình Thẩm Vị Ương ở trong văn phòng ngẩn người.
Vì sao lại muốn dùng khuôn mặt của cô để làm mẫu, là đang hoài niệm gì sao?
Lãnh Hoài Cẩn, người cũng đã chết rồi, anh làm những việc này thì có ích lợi gì chứ.
Một cơn lửa giận vô danh bốc lên trong lòng, Thẩm Vị Ương đỏ hoe mắt quét toàn bộ tài liệu trên bàn xuống đất.
Việc này được xem là gì, Lãnh Hoài Cẩn như vậy được xem là gì?
Lúc còn sống không đối xử tốt với cô, chờ cô chết đi lại muốn thiết kế một nhân vật trò chơi làm cô thấy ghê tởm.
Lưu Huy vừa mới ra ngoài không lâu, trong văn phòng của Thẩm Vị Ương liền vang lên tiếng đập đồ vật, Tiểu Ngải hơi lo lắng nhìn Lưu Huy hỏi: “Anh Huy, anh nói gì với
chị ấy đấy, Đát Kỷ chibi kia…”
Lưu Huy thở dài một hơi: “Bây giờ có thể cô ấy không có trạng quan tâm mấy chuyện này, khi nào cô ấy tốt hơn rồi cô hãy bàn bạc với cô ấy về kế hoạch tuyên truyền
của Đát Kỷ chibi. Sophia có lượng người hâm mộ của riêng mình, sách ảnh cô ấy phát hành cũng bán được nhiều hơn những ngôi sao bình thường khác, chúng ta đừng để đến lúc đó bị vấp ngã.”
Ngải Lan gật đầu: “Được, tôi biết rồi, tôi sẽ cân nhắc đi tìm hiểu thêm về chị Vị Ương.”
Nhưng không biết sao Lưu Huy lại có cảm giác Ngải Lan không đáng tin cậy lắm: “Cô nhất định phải tìm hiểu chuyện này cho rõ ràng, đừng có bởi vì cô ấy là Jane mà
bao che cho cô ấy, trò chơi Huy Chương Vinh Quang của chúng ta sẽ được kiểm tra nội bộ, cô đừng để xảy ra scandal vào lúc này giúp tôi.”
Ngải Lan vẫn rất sùng bái Thẩm Vị Ương, Lưu Huy chỉ sợ đến lúc đó đầu óc cô ấy có vấn đề sử dụng kế hoạch tuyên truyền này của Thẩm Vị Ương khiến bọn họ dính vào bê bối ăn cắp ý tưởng.
“Tiểu Ngải, đợi Vân Tưởng đến thì đưa cái USB này cho cô ấy, bảo cô ấy chuẩn bị việc công bố chính thức. Bây giờ tôi có việc phải đi ra ngoài một chuyến.”
Lưu Huy vừa mới dặn dò xong Ngải Lan thì đi đến phòng nấu nước pha cà phê, ngay sau đó Thẩm Vị Ương đã vội vàng chạy ra từ phòng làm việc, sau khi đưa USB cho
Ngải Lan thì vội vàng rời đi, nhìn qua dường như rất sốt ruột.
“Vị Ương, em bình tĩnh một chút, tôi….”
“Bép!”
Trong bãi đỗ xe của công ty, Lãnh Hoài Cẩn mang vẻ mặt lo âu, đợi đến sau khi nhìn thấy Thẩm Vị Ương liền lập tức xấu hổ chạy lên thầm nghĩ muốn xin lỗi nhưng còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Vị Ương tát một cái.
“Nếu anh không chăm sóc tốt cho anh em hai đứa thì vì sao còn muốn đưa chúng về nhà họ Lãnh? Lãnh Hoài Cẩn, anh không muốn thấy tôi sống tốt như vậy sao? Cứ
phải tàn nhẫn cướp đi tất cả của tôi.”
Thẩm Vị Ương đỏ hoe mắt, khàn cả giọng rống giận về phía Lãnh Hoài Cẩn.
Vệ Trạch nhìn thấy ông chủ nhà mình bị Thẩm Vị Ương tát một cái liền hoảng sợ, lập tức đi đến điều tiết bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người.
“Cô Thẩm, trước mắt việc quan trọng nhất vẫn là an nguy của cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, bây giờ trước tiên cô vẫn nên về nhà cũ đợi thông tin.”
Nhắc tới hai đứa con, lúc này Thẩm Vị Ương mới từ từ tỉnh táo lại, đi theo phía sau Vệ Trạch lên xe trước.
Sau khi khôi phục lại lí trí từ trong lo lắng, cô hỏi Vệ Trạch: “Hai đứa bị bắt cóc ở đâu?”
Vệ Trạch: “Chắc là trên đường đi học, sau khi lái xe đưa cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ đến cổng trường thì liền rời đi nhưng giáo viên giám sát của trường đứng ở cổng
trường kiểm tra thì không thấy hai anh em họ xuất hiện ở cổng.”
Thẩm Vị Ương: “Kẻ bắt cóc gọi điện đến chưa? Gã muốn gì?”
Vệ Trạch: “Đã gọi đến một lần rồi, gã muốn tổng giám đốc Lãnh trả một tỷ.”
Thẩm Vị Ương nắm chặt di động, quay đầu nhìn Lãnh Hoài Cẩn cười lạnh: “Vậy tổng giám đốc Lãnh trả lời như thế nào?”
Chỗ bị cô đánh trên mặt vẫn còn nóng rất đau đớn nhưng Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng sốt ruột của cô thì không hề trách cô về cái tát vừa rồi, trong lòng càng đau lòng cho cô hơn.
“Gã nói muốn nói chuyện với mẹ của hai đứa bé.”
Kẻ bắt cóc này vô cùng giảo hoạt, sau khi nói xong câu đó liền ngắt điện thoại, Lãnh Hoài Cẩn căn bản không kịp lần theo địa chỉ của gã.
Nếu không phải gã muốn nói chuyện điện thoại với Thẩm Vị Ương mới bằng lòng nói ra tung tích của hai đứa bé thì Lãnh Hoài Cẩn cũng không muốn nói chuyện này cho Thẩm Vị Ương biết.
Trước mắt mâu thuẫn giữa bọn họ còn chưa được hóa giải hoàn toàn, hai đứa bé lại xảy ra chuyện ở chỗ anh, càng cho mối quan hệ vốn mỏng manh của bọn họ liên
tiếp khó khăn.
Vệ Trạch vừa lái xe vừa hỏi: “Cô Thẩm, cô nghĩ lại xem, có phải gần đây cô làm mất lòng ai không?”
Kẻ bắt cóc chỉ yêu cầu nói chuyện với Thẩm Vị Ương, rất có thể là nhằm vào cô, là người mà cô cố ý hoặc vô tình làm mất lòng.
Lời này bây giờ Lãnh Hoài Cẩn không tiện mở miệng, chỉ có thể để Vệ Trạch hỏi.
Thẩm Vị Ương trầm mặc nhìn vào trên cửa kính xe, cau mày tựa như đang tự hỏi ai có khả năng mang hai đứa bé đi nhất.
Lãnh Hoài Cẩn nhìn thấy dáng vẻ đau khổ áy náy này của cô thì đau lòng đưa tay ra nắm tay cô: “Em yên tâm, A Quân thông minh như vậy, nhất định sẽ không xảy ra
việc gì.”
Thẩm Vị Ương không nói gì, cũng không đẩy anh ra nữa.
Bây giờ hai đứa bé có thể là bị người cô làm mất lòng đưa đi, cô không có mặt mũi phát giận tiếp với Lãnh Hoài Cẩn, mà cũng không có tâm tình đó.
Nhưng người đàn ông này luôn có thể khiêu chiến điểm giới hạn của lòng khoan dung nơi cô.
“Hoài Cẩn, anh về rồi.”
Sau khi đến trang viên nhà họ Lãnh, cô vừa mới xuống xe, Hà Sở liền đỏ hoe mắt điềm đạm đáng yêu tiến lên ôm lấy cánh tay Lãnh Hoài Cẩn.
Lãnh Hoài Cẩn vừa muốn né tránh thì thấy được nụ cười lạnh mỉa mai trên mặt Thẩm Vị Ương.
Anh luống cuống đẩy Hà Sở ra, sau đó đuổi theo Thẩm Vị Ương giải thích: “Vị Ương, anh…”
Thẩm Vị Ương bước vào nhà, không quay đầu lại nhìn anh thêm cái nào: “Tổng giám đốc Lãnh cũng không cần căng thẳng, dù sao người sáng suốt đều có thể nhìn ra,
lời tuyên bố phủi sạch quan hệ kia của tổng giám đốc Lãnh thật ra vẫn chưa phủi sạch được cái gì cả.”
“Giữa tổng giám đốc Lãnh và cô Hà còn có một đứa con, cắt không đứt hẳn cũng là việc bình thường.”
“Thẩm Vị Ương.” Lãnh Hoài Cẩn thật sự không chịu nổi thái độ quái gở này của Thẩm Vị Ương, mạnh mẽ giữ chặt cổ tay của cô lại để cô nghe mình giải thích: “Bởi vì Lãnh Diên bị bệnh nên cô ta mới phải ở lại chăm sóc Lãnh Diên. Dù sao cô ta cũng là mẹ của Lãnh Diên, em có thể đừng cố tình gây sự được không?”