Cô cười trêu chọc, giảm bớt sự khó chịu mà Lãnh Linh Lung mang lại cho cô, đồng thời cũng giảm bớt sự khó xử của Lãnh Diệp.
Nhưng dù vậy, Lãnh Diệp vẫn cảm thấy rất có lỗi.
“Xin lỗi chị, tính cách của chị cả tôi có hơi nóng nảy, có một số việc một mình chị ấy không thể tự quyết định được.”
Sau khi cân nhắc một chút, Lãnh Diệp nói: “Nhà họ Lãnh không thể không có người quản lý, anh Cẩn lại đang hôn mê, chị cả lo lắng cũng là chuyện bình thường.”
Anh ta thầm nhắc nhở Thẩm Vị Ương, có một người khác đang muốn làm khó cô.
Anh ta không nói Thẩm Vị Ương cũng đoán được.
Thừa dịp Lãnh Hoài Cẩn không tỉnh, đến tìm cô, đuổi cô đi, bà cụ Lãnh cùng từng làm chuyện như vậy, nên giờ cô cũng không ngạc nhiên.
“Yên tâm đi, tôi không dễ bị gục ngã như thế đâu.”
Cô vẫn cười lạc quan với Lãnh Diệp.
Nhưng dừng trong mắt Lãnh Diệp lại không làm cho anh ta thấy vui.
Thẩm Vị Ương an ủi anh ta như vậy, nhưng thực chất là đang xa lánh anh ta.
Cho dù biết, anh ta cũng không thể nói gì thêm.
Vì cô là chị dâu của anh ta.
Bây giờ mình không thể gây thêm rắc rối cho cô nữa.
“Để tôi kể cho chị nghe về nhà họ Úc.” Sau một lúc im lặng, anh ta giả vờ như không có chuyện gì, nói.
Thẩm Vị Ương cũng định hỏi anh ta về chuyện này: “Úc Nam Đình đã chết thật rồi sao?”
Vụ nổ năm đó không giết được tên cặn bã này, mặc dù lần này toàn bộ hòn đảo đều bị chìm xuống, nhưng cô vẫn lo anh ta sẽ bò ra từ địa ngục.
Lãnh Diệp: “Yên tâm đi, lần này anh ta thật sự chết rồi, tôi cũng sợ anh ta như xác chết vùng dậy giống trước đây, vậy nên mới vội vàng cử người đi vớt xác, cuối cùng
tìm thấy anh ta và Thời Ngạn.”
Tìm thấy anh ta và Thời Ngạn?
Sắc mặt Thẩm Vị Ương lập tức tái nhợt.
Nghĩ đến người đàn ông dịu dàng xinh đẹp như hoa anh đào kia, lòng cô lại nhói đau.
“Đây là chuyện mà hôm nay tôi đến đây để nói với chị nhưng sợ chị không tiếp nhận nổi, mà chị cứ bình tĩnh nghe tôi nói hết đã.”
Lãnh Diệp quan sát vẻ mặt của cô, trong lòng thầm nghĩ.
Thẩm Vị Ương cảm thấy mấy ngày nay mình đã chịu khá nhiều đả kích lớn, nếu có thêm một cái nữa, cô vẫn có thể tiếp nhận.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân.
“Khi bọn họ được tìm thấy, bọn họ đang ôm chặt lấy nhau, xác chết trở nên đông cứng, không ai có thể tách bọn họ ra cả, bên nhà họ Úc đã có ý kiến là hỏa táng hai người họ, sau đó chôn cất cùng nhau, khi Úc Nam Đình còn sống đã dặn dò Úc Thời Phong là, nếu một ngày nào đó anh ta chết, hãy chôn cất anh ta cùng với Thời
Ngan.”
“Anh ta không xứng!” Thẩm Vị Ương kích động đứng lên, tức giận nói, đôi mắt đỏ hoe tràn đầy thù hận.
“Trước đây, khi Thời Ngạn còn sống đã bị anh ta tra tấn đủ rồi, tại sao sau khi chết vẫn không thể tách ra, mà phải chịu nhục nhã như vậy.”
Một siêu sao cực kỳ vinh quang, chỉ vì vô tình cứu một tên liều mạng, sau đó bị kéo vào địa ngục, tương lai bị hủy hoại, nhà cửa tan nát.
Thương tổn như vậy không bao giờ có thể bù đắp được.
Bây giờ cuối cùng anh ấy cũng có thể trong sạch rời khỏi thế giới này rồi nhưng tại sao anh ấy vẫn vướng phải tên khốn nạn đó chứ?
“Vị Ương, chị đừng kích động, bình tĩnh chút, chị từ từ nghe tôi nói.”
“Bình tĩnh sao được, anh bảo tôi bình tĩnh kiểu gì! Thời Ngạn đã hy sinh tính mạng để cứu chúng ta, khi anh ấy còn sống, tôi không thể cứu anh ấy, nếu sau khi anh ấy chết, tôi cũng không thể đưa anh ấy rời khỏi Úc Nam Đình, thì sao tôi có thể xứng với kỳ vọng của anh ấy chứ!”
Ánh mắt của cô chứa đầy đau thương, gào thét xé ruột xé gan với anh ta.
Thời Ngạn không chỉ là ân nhân cứu mạng của cô, mà còn là bạn của cô.
Cô không thể chấp nhận anh ấy có kết cục thế này.
“Bây giờ thi thể ở nhà họ Úc đúng không? Tôi đến mang Thời Ngạn về, cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng không đồng ý để Thời Ngạn chôn cùng với tên khốn nạn đó.”
Nói xong, cô nắm chặt hai tay, cầm áo khoác chuẩn bị đến nhà họ Úc.
Lãnh Diệp lập tức kéo cô lại: “Vị Ương, chị bình tĩnh chút, hiện tại nhà họ Úc đang rối ren lắm, chị đừng gây chuyện nữa, kẻo chị cả bắt được nhược điểm!”
“Buông tôi ra, Thời Ngạn vừa là bạn vừa là ân nhân của tôi, tôi tuyệt đối không thể để sau khi anh ấy chết vẫn phải chịu sự sỉ nhục như vậy, anh không hiểu được đâu, buông tay, bỏ tay ra!”
“Thẩm Vị Ương, là do Thời Ngạn không buông tay, cái gì chị cũng biết nhưng chị có thật sự hiểu anh ấy đang suy nghĩ gì không?”
Lúc đang kích động, Lãnh Diệp lập tức nói thẳng với cô.
Thẩm Vị Ương có chút sửng sốt, đôi mắt sáng ngời lập tức mất tiêu cự, cảm thấy trước mắt mờ mịt: “Anh, anh đang nói gì vậy?”
Mặc dù nghe có vẻ hơi khó tin nhưng Lãnh Diệp vẫn giải thích rõ ràng vấn đề cho cô.
“Đúng vậy, cuối cùng hai thi thể ôm nhau, Thời Ngạn cũng ôm Úc Nam Đình, vậy nên chúng tôi mới không có cách nào để tách bọn họ ra.
Anh ta đã cô ngồi xuống ghế sofa, kiên nhẫn kể cho cô nghe tất cả những gì anh ta biết.
”
“Nếu chỉ là tay của Úc Nam Đình không thể lấy ra, bọn tôi có thể dứt khoát chặt đứt nó, để Thời Ngạn không bị oan ức, nhưng Vị Ương à, nếu như vậy, chị cũng muốn
chặt đứt tay của Thời Ngạn sao? Anh ấy đã chết rồi, chắc chị rất muốn để lại cho anh ấy một cơ thể toàn vẹn nhỉ?”
Anh ta lấy trong điện thoại di động ra một bức ảnh, là ảnh Úc Nam Đình và Thời Ngạn ôm nhau.
Vậy là, đến tận giây phút cuối cùng của sự sống, Thời Ngạn vẫn không buông tay sao?
Khi còn sống, vì mối quan hệ chứa đầy hận thù giữa hai người quá lớn, nên anh ấy không có cách nào để chấp nhận Úc Nam Đình, nhưng đến cuối cùng, anh ấy lại dùng bản thân làm mồi nhử để giết Úc Nam Đình, trả thù cho dòng máu nhà họ Thời.
Vậy nên, sau khi báo thù xong, anh ấy buông tay sao?
Thẩm Vị Ương nhìn con dao găm dài trong tay Thời Ngạn, xuyên qua ngực Úc Nam Đình và anh ấy, vừa bi tráng vừa thê lương khiến người ta bật khóc.
“Khi nào tổ chức đám tang, nhà họ Úc định xử lý thế nào?”
Một giọt nước mắt rơi xuống bàn, cô im lặng một hồi lâu không biết bao lâu mới khàn giọng hỏi.
Lãnh Diệp đau lòng nhìn bộ dạng này của cô, thở dài: “Chị không cần lo là Thời Ngạn sẽ chịu thiệt thòi ở đám tang nhà họ Úc đâu, đám tang do cháu trai của Úc Nam Đình, Úc Thời Phong tổ chức, từ trước đến nay, câu ta luôn thân thiết với Úc Nam Đình, vì nể mặt Uc Nam Đình, cậu ta cũng sẽ không làm Thời Ngạn phải chịu thiệt thòi.”
“Cháu trai của Úc Nam Đình ư?” Thẩm Vị Ương sửng sốt.
“Tôi nhớ trước đây cậu ta gọi Úc Nam Đình là bố nuôi mà?”
Nhớ lại chàng trai xinh đẹp, Thẩm Vị Ương cảm thấy có chút thổn thức.
Thường xuyên trà trộn ở trong một đám biến thái, không biết sau này đứa nhỏ này có không đứng đắn không.
Lãnh Diệp: “Cậu ta là con của anh ruột Úc Nam Đình, Úc Nam Đình là con riêng. Lúc vừa mới đến nhà họ Úc, anh ta không được ưa thích, nhưng anh cả Úc đối xử với anh ta rất tốt, sau đó, anh cả Úc bị một nhánh của nhà họ Úc và anh hai của Úc Nam Đình hại chết, Úc Thời Phong bị bỏ bên ngoài, vài năm sau Úc Nam Đình mới tìm thấy,
nhưng có một số khó khăn trong việc xác định tổ tiên và trở về với dòng họ, vậy nên anh ta nhận nuôi cậu ta dưới danh nghĩa của mình, trở thành con nuôi của anh ta.”
“Công bằng mà nói, Úc Nam Đình đối xử với đứa nhỏ này là tốt nhất. Mấy ngày lúc đứa nhỏ này trở về nhà họ Úc, anh ta cố gắng bảo vệ cậu ta, bây giờ cậu ta đang ở trong tình thế khó khăn.”
Thẩm Vị Ương hỏi: “Rốt cuộc nhà họ Úc đã xảy ra chuyện gì vậy?”