“Sau hôm fan hâm mộ huyên náo dữ dội nhất, cô ta lại đăng một bài Weibo đầy thương tâm nói móc nói mỉa, hiện tại fan hâm mộ càng ngày càng phản đối việc chỉnh sửa nguyên tác, thậm chí còn có người tới đoàn làm phim mắng Lộ Ôn Châu.”
Còn có chuyện kỳ lạ như vậy sao?
Thẩm Vị Ương nghe xong hết sức kinh ngạc, có phần không thể tưởng tượng nổi.
“Đây là tác phẩm nổi tiếng thế giới gì vậy? Có cần phải điên cuồng vậy không? Tên của tiểu thuyết này là gì?”
“Tiểu thuyết huyền huyễn phương đông “Ô trọc” nổi tiếng mấy năm trước, fan nguyên tác quả thực có rất đông học sinh tiểu học, mấy ngày nay tôi đọc nguyên tác thấy dàn ý không tồi nhưng kịch bản sau khi chuyển thể thì quả là “gạn trong khơi đục”, tác giả có giận cũng phải thôi nhưng cô ta không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của như vậy được.”
Ô trọc?
Thẩm Vị Ương mở công cụ tìm kiếm ra tra thử, quả thực có rất nhiều độc giả, nội dung, nội dung là…
Sở Tích!
Lúc nhìn thấy nội dung về thần nữ chống lại ý trời, thay đổi số mệnh, Thẩm Vị Ương lập tức nghĩ đến Diệp Chiêu Chiêu, cũng chính là chuyện của Sở Tích sau này.
Cô vội vàng đọc lướt qua mấy lượt, sau đó giọng cô run run: “Anh có phương thức liên lạc của tác giả này không?”
Biên Mục Dã không nói gì, cô lại tự phủ định: “Thôi, không cần, thôi vậy, không gặp thì hơn.”
Chuyện đá Long Tích đã kết thúc rồi, cô và Lãnh Hoài Cẩn chẳng dễ gì mới được sống yên bình, thực sự không nên tự rước lấy phiền phức vào mình.
Biên Mục Dã không hiểu ý cô nhưng cũng tán thành không nên liên lạc với tác giả này: “Đương nhiên không gặp sẽ tốt hơn, hạng tác giả nhân lúc cháy nhà mà đi hồi
của như vậy có gì đáng để gặp chứ.”
Sau khi nói xong, mắt anh ta sáng lên nhìn Thẩm Vị Ương đầy trông mong, anh ta hỏi: “Vị Ương, cô muốn gặp tác giả nghĩa là cô quyết định nhận bộ này rồi phải
không?”
Thẩm Vị Ương: “Anh để tôi suy nghĩ đã, có điều anh diễn vai nào vậy?”
“Đương nhiên tôi diễn vai nam chính rồi.” Biên Mục Dã ngẩn người, cảm thấy câu hỏi này của Thẩm Vị Ương nghe là lạ, sau đó anh ta mới sực hiểu ra: “Ý cô muốn hỏi hình tượng của nam chính à?”
Anh ta tự hỏi tự trả lời: “Hình tượng của nam chính rất phức tạp, tôi cảm thấy đầy tính thử thách, cơ bản là một thần quan được ánh trăng sáng cứu rỗi sau đó hiểu được
tình yêu lớn đối với nhân gian, sau đó ánh trăng sáng chết, anh ta hơi điên khùng một chút, lừa con gái của chủ thần làm đệ tử, dần dần kéo thần nữ xuống khỏi thần đàn, dẫn dắt nàng ta phản bội thần giới.”
“Mặc dù dạng một người diễn hai vai thế này không có gì mới, ai ai cũng thích lấy chuyện này ra khoe khoang nhưng tôi tin khán giả có mắt, có diễn hay hay không những tài khoản định hướng dư luận không thể quyết định được.”
Thẩm Vị Ương sững sờ: “Một người hai vai? Hai vai là những ai?”
Nếu như đây là chuyện có liên quan tới Sở Tích, vậy thì nam chính là Mặc Bạch hoặc là phu quân đã mất của cô.
Trừ phi, Mặc Bạch và phu quân đã mất kia là một người.
Biên Mục Dã giải thích: “Nữ chính là con gái chủ thần, tương đương với công chúa của thần giới, sau đó phản bội thần giới vì nhân tộc, trở thành đọa thần, bị chủ thần
trấn áp trong Lạc Thủy Trường Hà, sau này được một thanh niên loài người cứu, người thanh niên này chính là hóa thân của nam chính ở nhân giới, sau đó còn thành thân
với nữ chính. Tuy nhiên, anh ta tới nhân giới không phải là để hẹn hò yêu đương với nữ chính, hình như anh ta muốn lợi dụng nữ chính lật đổ thần quyền, báo thù cho ánh trăng sáng, nửa thật nửa giả, cuối cùng trong tiểu thuyết cũng không nói rõ tình cảm của anh ta dành cho nữ chính là gì.”
“Bởi vì sau khi nữ chính biết chân tướng, cô ấy đã giết anh ta vào đúng hôm thành hôn, sau đó mang theo các bộ tộc bị thần giới bóc lột suốt ngàn năm qua đánh tới thần giới, tiến hành đại chiến diệt thần, nữ chính và chủ thần lưỡng bại câu thương, cuối cùng nguyên thần của nam chính quay về cơ thể, đăng cơ trở thành chủ thần, thay đổi tầm nhìn của thế giới.”
Thì ra kết cục của chuyện xưa là vậy sao?
Thẩm Vị Ương dường như hiểu ra nỗi bị thương không thể xóa nhòa trong đôi mắt của Sở Tích.
Sau này, Mặc Bạch có nghĩ đến chuyện đi cứu cô ấy.
Chỉ có điều cuối cùng anh ta không dám vứt bỏ bằng cựu thần Phù Tô.
Cựu thần Phù Tô phá võ hai thế giới vì cô ấy, Mặc Bạch dường như chỉ còn lại nỗi tương tư.
Giấc mộng của anh ta và ánh trăng sáng giẫm lên thi cốt của Sở Tịch để tiến về phía trước.
Sở Tích qua sông đoạn cầu, chỉ còn lại ánh trăng sáng biến thành nốt ruồi chu sa trong trái tim anh ta suốt đời.
“Để tôi suy nghĩ lại đã, nếu như nhận bộ này thì tôi cũng không thể đi theo đoàn phim được.”
Cô vẫn muốn hạn chế tiếp xúc với Lộ Ôn Châu và Tưởng Gia Tân hết mức có thể.
Nhất là Tưởng Gia Tân, cô không thể nhìn thấu nổi rốt cuộc người này đang nghĩ gì.
Thấy có hy vọng, Biên Mục Dã lập tức hưng phấn hẳn lên: “Cô yên tâm, chỉ cần cô đồng ý thì có đi theo đoàn phim hay không cũng không sao. Từ lâu, Lộ Ôn Châu đã nghe nói về cô, nghe tôi nói muốn mời Tiểu Thất làm biên kịch, anh ta rất vui vẻ, còn nói bất kể cô có yêu cầu gì, chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng thì anh ta đều sẽ đồng
ý.”
Được biên kịch Tiểu Thất, một trong những biên kịch có tầm ảnh hưởng lớn nhất trong giới đứng ra cầm trịch thì các nhà đầu tư khác cũng buộc phải biết điều hơn.
Biên Mục Dã nói thêm với cô một số vấn đề liên quan tới bộ phim này, sau đó hỏi thăm tình hình gần đây của cô, hai người nói chuyện rất lâu, tới khi Lãnh Hoài Cẩn tới,
Biên Mục Dã mới vội vàng ra về.
Lãnh Hoài Cẩn cạn lời: “Trên người anh chẳng lẽ có vi rút hay sao, tại sao thấy anh tới là anh ta lại bỏ đi?”
Thẩm Vị Ương buồn cười trước dáng vẻ cau mày của anh: “Anh hay ghen như vậy, người ta sợ anh ghen nên mới về đấy.”
Lãnh Hoài Cẩn xoa đầu Tử Niệm đang ngoan ngoãn chơi game ở bên cạnh, dạy con: “Sau này Tử Niệm đừng học theo anh chàng lòe loẹt như hoa như bướm kia nhé, đàn ông đàn ang sao lại ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy làm gì.”
Lại còn bấm lỗ tai, đeo khuyên tai, đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn như thanh niên trẻ trâu vậy.
Thẩm Vị Ương biết anh ghen vì Biên Mục Dã ngồi đây nói chuyện với cô cả chiều, cô cười nói với Tử Niệm đang ngơ ngác ngẩng đầu nhìn bố: “Niệm Niệm đừng nghe lời
bố con nói, con trai đẹp trai thì phải ăn diện thật đẹp.”
Tử Niệm cười đáp: “Vâng, con sẽ coi chú Biên như là tấm gương của con.”
“Tấm gương gì, đàn ông tô son trát phấn có gì hay mà học.” Lãnh Hoài Cẩn nhíu mày, cảm thấy con trai mình bị dạy hư mất rồi.
Thế nhưng Tử Niệm dung hợp rất hoàn hảo ưu điểm của anh và Thẩm Vị Ương, quả là một cậu bé xinh đẹp, sau này lớn lên, nếu vẫn theo giới giải trí thì chắc chắn sẽ là
người đẹp trai nhất trong nghề.
Coi như là cống hiến nguồn gen ưu tú cho ngành giải trí.
Lãnh Hoài Cẩn không băn khoăn nữa, bắt đầu nghiêm túc ghen tuông với Thẩm Vị Ương: “Anh ta ngồi trong phòng bệnh với em cả buổi chiều à? Nói những gì với em vậy?”
“Thế nào, anh không tin em à?” Thẩm Vị Ương ra vẻ giận dỗi nhìn anh, cáu kỉnh nói: “Giờ em đang là phụ nữ có thai, ai lại có ý đồ gì với phụ nữ có thai cơ chứ?”
“Đó là vì em không biết em có thai đẹp biết bao nhiêu đấy.” Lãnh Hoài Cẩn đưa tay bóp má cô, sau đó sờ cổ cô dụ dỗ: “Vợ à, em nói cho anh biết đi, anh ta nói với em những gì vậy?”
Biên Mục Dã không giống những người đàn ông khác, dạng ngôi sao nam như anh ta rất biết cách lấy lòng người khác, mặc dù Vị Ương không đến mức thay lòng đổi
dù cho cô thích người đàn ông khác nhiều thêm một chút thôi, trong lòng anh cũng bất mãn.