Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, bây giờ tôi biết làm thế nào để bảo vệ anh ấy.”

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lãnh Linh Lung lui về sau một bước, tâm trạng phức tạp cười nhạo.

Trác Thính Phong lập tức đi ra ngoài gọi Lãnh Hoan, hy vọng cô ta vẫn chưa rời khỏi bệnh viện.

Bây giờ Lãnh Hoan đang ở trong phòng bệnh nói chuyện với ba đứa nhỏ, nhìn thấy Trác Thính Phong đột nhiên đi vào, còn tưởng rằng đổi thuốc cho Lãnh Quân “Không phải đã đổi thuốc cho A Quân rồi sao? Nhanh như vậy lại đổi lần thứ hai à?”

“Không phải, tôi tới tìm cô.” Trác Thính Phong nháy mắt với cô ta.

Lãnh Hoan hiểu ý, lập tức đi ra ngoài.

“Chị gái cô tới rồi, bây giờ đang ép Vị Ương và anh Cẩn ly hôn.”

“Lãnh Linh Lung tới rồi?” Sắc mặt Lãnh Hoan trở nên khó coi.

“Chị ta đúng là quan tâm tới bên này.” Lãnh Hoan lạnh lùng cười.

Trác Thính Phong kéo cô ta đi về phía phòng bệnh: “Bà cô ơi, mọi chuyện phải nhờ vào cô giúp đó, cho dù cô có không thích Thẩm Vị Ương đi nữa, nhưng bây giờ không thể không thừa nhận chỉ có cô mới thật sự có thể giúp được anh Cẩn.”

Chỉ khi Thẩm Vị Ương là vợ của Lãnh Hoài Cẩn, cô mới có thể thay Lãnh Hoài Cẩn đưa ra tất cả quyết định, Lãnh Hoài Cẩn mới không bị người họ Lãnh sắp xếp. Nếu ly

hôn, với tình trạng bây giờ của anh ấy, chỉ có thể mặc cho người ta cắn xé.

Tất nhiên Lãnh Hoan biết rõ đạo lý này, mặc dù cô ta chán ghét Thẩm Vị Ương nhưng không nói một lời liền tới giúp đỡ.

“Chị, sao chị lại tới đây? Sao chị không nói với em một tiếng.”

Vừa vào phòng bệnh, cô ta nhìn thấy Lãnh Linh Lung và Thẩm Vị Ương đang đối đầu với nhau, lập tức cười hì hì khoác cánh tay Lãnh Linh Lung.

Lãnh Linh Lung nhìn thấy cô ta liền cau mày, không hài lòng nói: “Em ăn mặc kiểu gì vậy? Giống như gái hộp đêm, thật mất mặt”

Lãnh Hoan cúi đầu nhìn thoáng qua váy ngắn và giày quá gối của mình, buồn bực nói: “Các cô gái trẻ trên đường đều mặc như vậy, em thích phong cách hộp đêm cũng

không được sao?”

Lãnh Linh Lung liếc cô ta một cái: “Bây giờ em mặc gì chị cũng mặc kệ, ngày đi gặp tổng giám đốc Tùy, phải mặc đoan trang một chút.”

Lãnh Hoan khẽ liếc lại một cái: “Biết rồi, đàn ông lớn tuổi chỉ thích sinh viên đại học trong sáng, ngày đó em nhất định sẽ giả bộ ngây thơ” “Đúng rồi, lúc này em với Bạch Thần vừa mới chia tay, chị đi dạo phố với em đi, em muốn dùng cách này để thoát khỏi cái bóng thất tình.”

Lãnh Lung không trả lời cô ta, không chịu đi: “Bên chị đang có việc, em tự đi đi.”

Lãnh Hoan không đồng ý. “Không đâu, bây giờ em phải đi chọn quần áo để hẹn hò với tổng giám đốc Tùy, chị không để mắt tới em, coi chừng ngày đó em lại ăn mặc như quý cô hộp đêm.”

“Khụ khụ, chị Linh Linh, bây giờ anh Cẩn cũng cần nghỉ ngơi, nếu không chị cứ đi mua sắm với Hoan Hoan đi.” Trác Thính Phong đi theo nói đó.

Lãnh Linh Lung nhìn anh ấy: “Cậu cũng khá thông minh.”

Trác Thính Phong lúng túng sờ ót: “Hahaha, chị Linh Lung thật biết đùa.”

Nghe hai người người hát kẻ hùa như vậy, Lãnh Linh Lung không còn tâm trạng so đo với Thẩm Vị Ương nữa.

“Suy nghĩ cho kỹ, nhà họ Lãnh sẽ không chấp nhận cô đâu.” Trước khi đi, cô ta nói với Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương đáp lại, xé nát tờ giấy thỏa thuận ly hôn trước mặt cô ta.

Ánh mắt Lãnh Linh Lung tối sầm, lạnh lùng cười hai tiếng: “Được, cô Thẩm đúng là người phụ nữ mạnh mẽ.” “Vị Ương, cô không sao chứ?” Sau khi hai người kia rời đi, Trác Thính Phong lo lắng hỏi Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao, cảm ơn anh.”

Nếu không phải anh ấy kịp thời tìm Lãnh Hoan tới đây, không biết cô và Lãnh Linh Lung phải giằng co bao lâu nữa.

Trác Thính Phong lắc đầu nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ không cần cảm ơn, bây giờ chuyện phiền toái hơn là về sau không biết phải làm sao đây. Gần đây Lãnh Linh Lung mới về nước, việc đầu tiên về nước chính là xem anh Cẩn, nếu anh Cẩn vẫn không tỉnh, sợ là sau này anh ấy không còn chỗ đứng ở nhà họ Lãnh.”

Từ trước tới nay trong gia tộc lớn luôn như thế, huống chi bây giờ Lãnh Hoài Cẩn không rõ sống chết, dù sao cũng phải có người bước ra chịu trách nhiệm mọi

chuyện.

Nhưng người này không thể là Lãnh Linh Lung.

“Anh có biết những người đi cùng tôi đang ở đâu không? Có một người đàn ông tên là Lưu Hiểu Vũ, cao lớn cường tráng khoảng ba mươi tuổi.” Cô hỏi Trác Thính

Phong.

Trác Thính Phong có ấn tượng: “Bọn họ đang ở trong phòng bệnh, nếu cô muốn gặp anh ta, tôi sẽ dẫn cô đến đó.”

Tâm trạng Thẩm Vị Ương hơi nặng nề: “Được, làm phiền anh.”

”Chị ơi, thực xin lỗi.”

Thẩm Vị Ương dưới sự chỉ dẫn của Trác Thính Phong vừa bước vào phòng bệnh, Lưu Hiểu Vũ liền ầm một tiếng quỳ xuống trước mặt cô.

Cô cúi người đó anh ta dậy: “Anh Lưu sao thế? Đừng như vậy.”

Lưu Hiểu Vũ không chịu đứng lên: “Chị, tôi có lỗi với chị, tôi biết trước chuyện Thời Ngạn định đến phòng tổng điều khiển nhưng tôi lại không ngăn cản anh ấy, vì vậy mới hại anh ấy chết ở đó.”

“Bác sĩ Trác, giúp tôi một tay.”

Thẩm Vị Ương và Trác Thính Phong cùng nhau đó Lưu Hiểu Vũ từ trên mặt đất lên, sau đó Thẩm Vị Ương mới thở dài: “Đây là lựa chọn của anh ấy, không liên quan gì tới

anh cả.”

“Anh Lưu, lúc đó tôi rất muốn đi cứu anh ấy, nhưng tôi không oán trách anh, tình huống lúc ấy là do tôi quá xúc động. Cho dù tôi có đến đó tìm được anh ấy thì chúng ta cũng không có cách nào rời khỏi hòn đảo.”

Nên Lưu Hiểu Vũ quyết định nhanh chóng đánh ngất cô rồi đưa về là quyết định tốt nhất.

Không cứu được Thời Ngạn, anh ta không ngờ cô cũng vào đấy nên chỉ có thể hành động như thế mới đúng đắn và hợp lý nhất.

Lưu Hiểu Vũ ôm đầu đau khổ, sau khi nghe cô nói như vậy liền ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu đỏ: “Chị, chị thật sự không trách tôi sao?”

Thẩm Vị Ương: “Tại sao phải trách anh? Đó là sự lựa chọn của Thời Ngạn.”

Thủ phạm là tên khốn kiếp Úc Nam Đình.

“Hai người nói chuyện đi, tôi đi họp.” Trác Thính Phong nhanh chóng rời đi.

Chờ anh ấy đi ra ngoài, Thẩm Vị Ương hỏi Lưu Hiểu Vũ: “Cuối cùng Vô Nhân Cảnh có chìm không?”

Lưu Hiểu Vũ gật đầu: “Thời Ngạn đi phòng điều khiển tìm thiết bị tự hủy, bởi vì trên đảo có quá nhiều thứ mờ ám nên khi xây dựng Vô Nhân Cảnh, Úc Nam Đình đã thiết

lập một thiết bị có thể đốt cháy ngọc thạch trên đảo vào những thời điểm quan trọng, không biết vì sao Thời Ngạn lại biết được.”

Nếu như không nói đến những vết thương ghê tởm biến thái đó, theo một suy nghĩ nào đó, Úc Nam Đình đối xử với Thời Ngạn rất tốt.

Nói không chừng trước kia ở trong Cực Lạc Yến cũng có thiết bị tương tự vậy, khi đó Úc Nam Đình không gạt anh ta nên anh ta mới muốn đánh cược một phen, xem liệu

có một thiết bị như vậy trong bộ điều khiển chính ở Vô Nhân Cảnh hay không.

“Chị, lúc đó tôi có ngăn cản anh ấy, nhưng anh ấy không chịu nghe lời tôi, hơn nữa hai người còn xảy ra cãi vã, tôi lo lắng cho chị nên….

“Không sao đâu, tôi không trách anh.” Thẩm Vị Ương an ủi anh ta.

“Anh Lưu, đôi khi đó là số phận của Thời Ngạn, có lẽ kết cục như vậy là kết cục tốt nhất đối với anh ấy.”

ông của Thời Ngạn đã hoàn toàn bị Úc Nam Đình hủy hoại, có lẽ chỉ có chết cùng với một chỗ với Úc Nam Đình mới khiến anh ấy có thể hoàn toàn giải thoát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK