Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu ba, sau khi cô Thẩm bị bắt cóc, Lục Vân Sâm đã tới tìm cô cả, nghi ngờ nhà họ Lãnh chúng ta đã dẫn người đi.”

Sau khi “Thẩm Vị Ương” bị bắt cóc, người đầu tiên Lục Vân Sâm nghi ngờ vẫn là Lãnh Hoài Cẩn, còn dẫn người đến lục soát nhà họ Lãnh.

Nhưng cửa chính nhà họ Lãnh đâu dễ vào như vậy, cuối cùng bà cụ Lãnh tự mình ra mặt, Lục Vân Sâm mới buộc phải rời đi.

Nhưng bây giờ anh ấy lại bắt đầu tìm kiếm Lãnh Hoài Cẩn khắp thế giới, thậm chí còn thuê cả sát thủ.

Lãnh Hoài Cẩn và Thẩm Vị Ương bàn bạc một chút, cuối cùng vẫn quyết định ngồi tàu trái phép nhập cảnh bất hợp pháp vào nước Y.

“Anh trai em điên rồi, hy vọng lần này chúng ta đi tàu sẽ không gặp chuyện xấu.”

Sau khi cúp điện thoại của Vệ Trạch, Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy hơi buồn cười, nói với Thẩm Vị Ương.

Thẩm Vị Ương áy náy nhìn anh: “Xin lỗi, anh ấy quá lo lắng cho em nên mới như vậy.

Lãnh Hoài Cẩn mỉm cười sờ tóc cô: “Anh không trách anh ấy, cũng không cảm thấy anh ấy phiền phức. Anh biết anh ấy lo cho em nên mới làm như vậy, chỉ là chúng ta phải cẩn thận một chút, người anh trai em tìm là Vũ Bách.”

Thẩm Vị Ương sửng sốt: “Tiểu Vũ? Lẽ nào còn cả anh Lưu nữa à?”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Do em nên bây giờ bọn họ xem như là nhân viên tạm thời của Ám Dạ, có quyền tự do nhận đơn đặt hàng. Chuyện này liên quan đến sự an toàn của em, nếu anh em muốn tìm người thì chắc chắn sẽ tìm ai thân thiết với em.”

Lần này Thẩm Vị Ương mới thấy đau đầu: “Anh Lưu còn đó nhưng Tiểu Vũ thì không được. Đến bây giờ em vẫn không biết vì sao lúc trước Tiểu Vũ lại ở trong nhà giam số 86. Lúc em cứu cậu ấy, cậu ấy mới mười bảy tuổi, nhưng có lẽ cậu ấy đã bị nhốt ở đó mấy năm rồi.”

“Không biết cậu ấy có liên quan đến loại thuốc số 86 hay không? Chúng ta phải phá hủy đá Long Tích, khó tránh khỏi việc tiếp xúc với loại thuốc này. Em cảm thấy Tiểu Vũ không nên nhớ đến những chuyện liên quan đến nhà tù kia thì tốt hơn.”

“Mỗi người đều có số mạng của riêng mình, đôi khi lại không thể trốn thoát được, em cũng đừng quá tự trách.” Lãnh Hoài Cẩn an ủi cô: “Trái lại, em nên nghĩ xem phải nói cho bọn họ biết thân phận thật sự của mình thế nào, hay là tiếp tục đối đầu với họ bằng thân phận Diệp Chiêu Chiêu này?”

Cô cần phải ngẫm kỹ về điều này.

Chưa kể đến việc Vũ Bách và Lưu Hiểu Vũ có tin hay không, dù họ có tin đi nữa, Thẩm Vị Ương cũng không muốn kéo họ mạo hiểm cùng với cô.

Lãnh Hoài Cẩn là chồng cô đồng sức đồng lòng, hai người họ có thể hy sinh bất cứ điều gì vì nhau.

Nhưng Lưu Hiểu Vũ và Vũ Bách thì khác, chuyện đá Long Tích không liên quan đến họ, cô không thể kéo họ xuống nước.

“Vị Ương, em chỉ có một đêm suy nghĩ. Mặc kệ quyết định của em thế nào, anh đều đối mặt cùng em.”

Lãnh Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ rối rắm của cô, anh thở dài rồi kéo cô ngồi xuống giường, chuẩn bị ra ngoài lấy cơm.

Thẩm Vị Ương giữ chặt tay anh, hỏi: “Có phải bọn họ đã ở trên con tàu này rồi không?”

Lãnh Hoài Cẩn gật đầu: “Vệ Trạch nói là đã lên tàu, họ vốn là người nổi bật, hành động lại rất nhanh, chắc có dẫn theo vài người tới đây. Anh đoán tám phần là người thân cận của Lục Vân Sâm.”

Thẩm Vị Ương giữ chặt tay anh hỏi: “Anh cứ ra ngoài như thế á?”

Lãnh Hoài Cẩn vỗ tay cô an ủi: “Yên tâm đi, anh sẽ không để bọn họ trông thấy anh đâu. Dù sao tối nay vẫn phải ăn cơm, em cứ ở trong này chờ anh, ngẫm kỹ vấn đề

anh vừa nói. Thời gian không còn nhiều, mọi người đều ở trên một con tàu, nhanh nhất là ngày mai bọn họ sẽ tìm được chúng ta.”

Trên tàu chỉ có hơn mười người, dựa theo kinh nghiệm của Vũ Bách và Lưu Hiểu Vũ, đoán chừng lúc lên tàu đã biết anh và Vị Ương ở phòng nào rồi.

Chẳng qua trên biển không tiện hành động.

Thẩm Vị Ương cũng hiểu được chuyện này. Sau khi Lãnh Hoài Cẩn đi ra ngoài, cô vẫn ngồi ngẩn người trong phòng, đang suy nghĩ phải đối mặt với Vũ Bách và Lưu Hiểu Vũ bằng thân phận gì.

Đúng lúc này, điện thoại của Lãnh Hoài Cẩn ở trong phòng vang lên.

Đó là dãy số của nước Y mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây.

Cô có dự cảm, có thể cuộc gọi này là do người bên phía Cổ Văn Chu gọi tới.

Còn vì sao à?

Rất đơn giản, bọn họ tưởng nhầm Thân Khiết là cô rồi bắt cô ta, chắc chắn Thân Khiết sẽ không có kết cục tốt. Cô ta thay thế thân phận của cô là vì thân phận này mới

giúp cô ta có được sự giàu sang phú quý và tình yêu, chứ không phải bị lây dính tai họa.

Chắc chắn cô ta đã nói với Cổ Văn Chu về chuyện ly kỳ như cô ta cướp thân thể của cô.

Tuy rằng ly kỳ, nhưng nếu Thân Khiết quá hèn mọn và hoàn toàn khác với tính cách ban đầu của cô, chắc hẳn Cố Vãn Chu sẽ cảm thấy không thích hợp.

Cuộc điện thoại này gọi tới là để thăm dò.

“Có chuyện gì vậy? Còn chưa nghĩ ra à?”

Lúc Lãnh Hoài Cẩn trở về, anh thấy cô ngồi ở đó, dáng vẻ nghiêm túc.

Anh tưởng cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Vũ Bách và Lưu Hiểu Vũ.

Thấy cô khó đưa ra quyết định như vậy, Lãnh Hoài Cẩn khuyên cô: “Nếu không nghĩ được thì đừng nghĩ nữa. Dù bọn họ ra tay cùng lúc cũng chưa chắc là đối thủ của

anh. Dù thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em chịu ấm ức.”

“Em biết.” Thẩm Vị Ương buồn bã ôm eo anh rồi cọ cọ bên hông anh như thể chú mèo con: “Không phải vì bọn họ, mà là vừa rồi có người gọi điện thoại tới.”

Lãnh Hoài Cẩn sửng sốt: “Là Cố Văn Chu hả?”

Thẩm Vị Ương hơi ngửa đầu nhìn anh: “Anh biết hả?”

Lãnh Hoài Cẩn vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Có thể nói là không bất ngờ thôi. Thân Khiết không thể nào chết trong tay Cố Văn Chu được, cô ta sẽ nói thẳng với Cố Văn Chu rằng mình không phải là em, để đối phương biết đã trả thù nhầm người và tha mạng cho cô ta.”

Thẩm Vị Ương cũng không biết mình có cảm xúc gì, cô cảm thán: “Anh còn rất hiểu cô ta.”

Lãnh Hoài Cẩn không nghe thấy sự chua xót nhỏ nhặt trong giọng điệu của cô, nhưng anh vẫn trả lời rất chân thành: “Anh chỉ suy đoán từ những ác ý lớn nhất mà

những kẻ khiến em tổn thương hay nghĩ ra, từ đó bảo vệ em tốt hơn.”

mà.”

Thật ra anh vẫn luôn hối hận, nếu ngày đó ở nhà họ Lục, anh không để cô rời khỏi mình về nhà trước, có phải tất cả mọi chuyện sau đó sẽ không xảy ra hay không?

Thân Khiết và Diệp Phù Tô đáng hận, nhưng một phần cũng là lỗi của anh.

Không bảo vệ được cô là thất bại lớn nhất của anh.

“Giỏi ăn nói thật đấy!” Thẩm Vị Ương được anh dỗ dành, vươn tay chọc thắt lưng anh: “Buông em ra đi, chúng ta ăn cơm trước, dù sao vẫn chưa tới lúc lửa xém lông mày

Lãnh Hoài Cẩn vừa buông cô ra vừa hỏi: “Nếu như gọi lại, em định nói thế nào?”

Thẩm Vị Ương: “Không bắt máy là được rồi, nếu cô ta có quan hệ thân thiết với nhà họ Diệp, chắc đã biết chuyện đổi xác quỷ dị này từ lâu. Cho dù không biết, Thân Khiết đã nói như thế thì vẫn gieo rắc nghi ngờ, Cổ Văn Chu cũng sẽ không tha cho em.”

Lãnh Hoài Cẩn nghiêm túc nhìn cô, anh bảo đảm: “Em yên tâm, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, không cho bất kỳ ai tổn thương em. Cho dù anh đã rời khỏi nhà họ Lãnh nhưng cũng không phải thật sự chỉ có một mình.”

Thẩm Vị Ương nhìn dáng vẻ hứa hẹn nghiêm túc của anh mà thầm thấy ấm áp. Cô lại không chịu nổi sự ấm áp kiểu này, vì thế nhìn anh cười nói: “Biết rồi biết rồi, chẳng

qua em cũng có thể bảo vệ anh. Chuyện vợ đẹp cứu chồng, anh cũng nên nhường em một chút được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK