Mục lục
Một thai bốn bảo, mommy bà trùm cưng chiều vô đối - Thẩm Vị Ương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bởi vì anh đẹp trai.”

Cô ôm cánh tay anh, tựa vào người anh, cười hì hì nói.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên vẫn không bằng thấy sắc nảy lòng tham, vẻ ngoài của anh đúng với gu của cô, tất nhiên cảm tình cũng dần tăng lên.

Nhưng không khí dần trở nên ngưng đọng sau khi cô nói xong câu này: “Có rất nhiều người đẹp trai. Đợi sau khi em đến đại học Đế Đô, em sẽ gặp rất nhiều người đẹp

trai, đến lúc đó em cũng thích họ sao?”

Anh không phải là một con tem trong bộ sưu tập tem của cô.

Thẩm Vị Ương nghe anh nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau khi hiểu chuyện thì cười lớn: “Anh ba đang ghen ạ?”

Mặc dù đang cười nhạo anh nhưng trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào.

Ghen có nghĩa là quan tâm, anh quan tâm đến cô.

Lãnh Hoài Cẩn cảm thấy mất mặt, lập tức phủ nhận: “Đương nhiên không phải, làm sao anh ghen được.”

“Vậy à, thế sau này em gặp được anh trai đẹp trai hơn sẽ lập tức kết bạn với người ta, không cần quan tâm đến cảm nhận của anh nhé?”

Cô rúc vào người anh như một con mèo con, trêu chọc anh.

Mặt anh sa sầm nói: “Em vui là được, dù sao anh cũng không thích phụ nữ nông cạn.”

Thấy anh hình như thật sự tức giận, Thẩm Vị Ương biết bây giờ anh không thể nể mặt mà dỗ dành mình, nên chủ động hôn lên má anh, xuống nước dỗ dành anh: “Anh

ba, em biết sai rồi, em đùa với anh thôi, đừng giận được chứ? Em đã thích anh như vậy, mắt nhìn tốt phải biết, sao có thể nông cạn được.”

Từ lúc gặp được Lãnh Hoài Cẩn, cô đã biết đời này, ngoài anh ra, cô sẽ không bao giờ để ý đến những người đàn ông khác.

Làm sao một người phụ nữ đã nhìn thấy kim cương còn có thể đi thích sỏi cát.

“Nhóc con thối tha.”

Anh xoa tóc cô một cách bất lực, giọng nói cưng chiều.

Cô cười hì hì, dựa vào người anh không chịu buông tay: “Vậy tại sao anh ba lại thích em? Chẳng lẽ là bởi vì em đẹp gái?”

Cô đúng là người phụ nữ đầu tiên thẳng thắn tự khen mình đẹp.

Lãnh Hoài Cẩn không cho cô một câu trả lời chính xác, mà chỉ nói theo cô: “Em nói phải thì phải.”

Dù trong lòng cảm thấy mất mát, nhưng cô cũng biết thế nào là chừng mực.

Việc tối nay Lãnh Hoài Cẩn có thể tổ chức sinh nhật cho cô đã là một điều kỳ diệu đối với cô rồi.

Cô không tham lam.

“Trình diễn một tiết mục cho em xem đi.”

Cô điều chỉnh lại tâm trạng, mong đợi nhìn anh nói.

Anh bỗng chốc bối rối, không biết tổ chức sinh nhật cho cô còn phải biểu diễn tiết mục, anh hơi khó xử. “Tiết mục?”

Thẩm Vị Ương hùng hồn: “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của em, anh không thể làm em vui vẻ sao? Một cái bánh sinh nhật chỉ để qua loa cho có với em sao?”

Đầu óc Lãnh Hoài Cẩn trống rỗng, không nghĩ ra mình có thể biểu diễn tiết mục gì trong tình huống như vậy.

Không có nhạc cụ nào như piano hay violin trên tàu có thể để biểu diễn. Kể chuyện cười có phải là biểu diễn tiết mục không? Đáng tiếc anh không biết.

“Cậu Lãnh, anh chẳng chân thành gì cả.”

Cô thất vọng rũ mắt xuống, ánh mắt vừa mới hăng hái đã bị cuốn đi mất.

Nhưng trong giây tiếp theo, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trước mắt cô, qua lại giữa những ngón tay của anh.

Cô ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn anh với vẻ khó tin.

Anh, anh đang quay chiếc bật lửa!

Trên những ngón tay dài lộ gân xương rõ rệt, ngọn lửa từ chiếc bật lửa bập bùng giữa các ngón tay của anh như yêu tinh, linh hoạt khiến người xem phải cảm thán.

“Kỳ diệu quá.”

Cô không khỏi xúc động, nhìn anh với đôi mắt lấp lánh ánh sao.

Nhìn thấy cô như vậy, Lãnh Hoài Cẩn lần đầu tiên biết xấu hổ là gì: “Cũng, cũng bình thường thôi, lần sau anh sẽ học ảo thuật.”

Chỉ là quay bật lửa mà thôi, đối với một cô gái nhỏ như cô, chắc là thích anh có thể biến ra một bông hồng hơn.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, Thẩm Vị Ương không nhịn được bật cười: “Anh hứa rồi nhé, lần sau làm trò ảo thuật cho em xem.”

“Nhưng bây giờ em còn muốn xem nữa, anh quay lại cho em xem được không?”

Khi chiếc bật lửa quay như một gậy phép thuật, khiến cô nhớ lại cảnh xem pháo hoa cùng bố mẹ và ông bà ngoại khi còn rất nhỏ.

Lãnh Hoài Cẩn, cảm ơn anh.

Bật lửa lại quay lần nữa, đôi mắt dịu dàng của cô phản chiếu khuôn mặt đẹp trai của anh, cô cảm thấy mình chưa bao giờ may mắn như vậy.

Cho dù tại sao anh đột nhiên đổi ý muốn gần gũi với cô, chỉ cần giờ phút này, anh ngồi cạnh mình là được rồi.

Không mong vĩnh cửu, chỉ tranh thủ sớm chiều.

Quay bật lửa một lúc, sau khi dỗ cô gái nhỏ đi ngủ, Lãnh Hoài Cẩn mới nghiêm túc nhìn cô, trong mắt có sự thương xót, cưng chiều và nhiều cảm xúc phức tạp, tất cả những điều này anh chưa từng cảm thấy trước đây.

“Cậu ba, anh thật muốn ở bên con bé sao?”

Vệ Trạch nhìn anh nhẹ nhàng bế cô gái nhỏ đang ngủ say đi vào nhà, đây là Lãnh Hoài Cẩn mà anh ta chưa từng thấy.

Anh ta không thể hiểu được, không biết rốt cuộc người như anh có tính toán gì cho tương lai.

“Vậy ngày mai, ngày mai chúng ta có về Ám Dạ không?”

“Hành trình vẫn như cũ, kêu A Diệp thăm dò nhà họ Lâm và nhà họ Lục, anh ở lại đó chăm sóc cô ấy.”

Nói xong, anh bế Thẩm Vị Ương vào phòng của cô.

Đương nhiên, Vệ Trạch không dám đi theo vào nhưng khi nghe Lãnh Hoài Cẩn nói như vậy, anh ta than thở trong lòng.

Mới đó mà đã mỗi người mỗi nơi, đây có phải là hẹn hò không thế, e rằng sau khi cô Thẩm tỉnh dậy sẽ tức giận cho xem. Cũng may bây giờ cô vẫn chưa dậy.

Anh bế cô lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô, Lãnh Hoài Cẩn chăm chú nhìn cô ngủ với ánh mắt phức tạp.

Khi cứu cô từ tay Hồng Kỳ, anh không để ý nhiều đến cô, trong mắt anh cô chẳng khác gì những cô gái khác trên con tàu kia.

Thậm chí anh còn cảm thấy cứu cô sẽ rất phiền phức, nếu không phải A Diệp nhất quyết muốn mang cô đi cùng, anh đã để cô ở gần đó tự sinh tự diệt.

Anh trai Lục Vân Sâm của cô không quan tâm đến cô, tại sao anh phải quan tâm đến cô.

Ngay từ đầu, anh luôn có thái độ thờ ơ với cô như vậy.

Mãi cho đến đêm đó trong núi rừng, nhìn thấy cô một mình đối mặt với dã thú hung hãn, khiến anh nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên mình đến Ám Dạ tiếp nhận huấn

luyện khi còn bé.

Họ là cùng một kiểu người, cho dù chỉ có một mình, cũng có thể tự mình chiến đấu để thoát thân, trên thế giới này không có gì mà họ không thể đạt được bằng sự nỗ

lực của mình.

Có thể từ đó mà anh thấy rung động, hoặc cũng có thể là sớm hơn, vì chuyện tình cảm thực sự rất phức tạp.

Anh duỗi tay vuốt ve gương mặt của cô, tiếp đến đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

Nhưng mà Vị Ương à, nếu em sẵn sàng đợi, chờ khi em tốt nghiệp đại học, anh sẽ cưới em làm bà Lãnh.

Tại sao anh lại rung động, tại sao anh gạt bỏ tất cả những kế hoạch ban đầu, những điều này không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng là em, anh muốn mãi mãi trở thành người mà em thích nhất.

Nếu em thực sự thấy sắc nảy sinh lòng tham, anh sẽ cố gắng hết sức để không làm mặt mình bị thương, giữ lấy cảm tình của em.

Nghĩ đến những gì cô gái nhỏ nói trên khoang tàu lúc này, anh khẽ cười.

Nhưng đã đến lúc phải rời đi, anh không chút do dự xoay người rời đi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK