Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này, cô vốn còn hơi tủi thân, giờ phút này sạch sành sanh không còn gì.
Chắc chắn là Cố Gia Huy đã nghe thấy mấy bà rảnh rỗi buôn dưa lê rồi, cho nên đi ra xả giận cho cô.
Lời này, đúng là tức chết người không đền mạng. "Nhưng tôi đã ăn nhiều lắm rồi, rất giống heo!"
"Giống chỗ nào? Dáng người đẹp thế này, khuôn mặt xinh đẹp thế này. Cho dù là heo thì cũng là một con heo đáng yêu, những người bên cạnh đây đều không bằng em"
Hứa Minh Tâm nghe thấy lời này, có rất muốn cười.
Cố Gia Huy nói chuyện không quanh co tí nào, anh bảo người ta không bằng heo!
Vừa nãy còn dạy dỗ anh là phải khiêm tốn, đảo mắt cái đã ngang ngược rồi!
Không biết là kiêu ngạo quá sẽ bị trời giáng năm đạo sét à?
Cổ Gia Huy kéo cánh tay cô, cầm giúp cô rất nhiều đồ ăn ngon.
Cô về tới chỗ ở góc, Cố Gia Huy nhéo nhéo cái mũi của cô rồi nói: "Sau này muốn ăn gì thì cứ ăn. Muốn làm gì thì cứ làm, không cần vì tôi, băn khoăn người khác nói gì. Em chỉ cần vui vẻ làm chính mình là được. Còn lại giao hết cho tôi."
"Nhưng mà ngộ nhỡ tôi ăn thành heo thì phải làm sao?"
"Tôi nuôi em."
Cố Gia Huy cong cong môi mỉm cười, chỉ đáp lại ba chữ này.
Hứa Minh Tâm lập tức cảm thấy ấm áp, câu trả lời này siêu siêu siêu.
Cô đang ăn rất vui vẻ, điện thoại Cố Gia Huy reo lên, Khương Tuấn gọi điện tới.
Là chuyện ở công ty, cho nên nói chuyện điện thoại thì anh tránh đi một chút.
Hứa Minh Tâm ăn đến nỗi sắp không đi nổi nữa, có muốn ra vườn hoa đằng sau đi bộ tiêu thực.
Dù sao thì đây cũng là nhà cô, cho nên cô rất quen thuộc.
Gió đêm thổi hiu hiu, thổi lên váy dài màu lam của cô, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất, cô giống như tiên nữ hạ xuống nhân gian vậy.
Đằng sau, một đôi mắt tham lam đang nhìn cô chằm chằm.
Cô nghe thấy tiếng bước chân thì không khỏi nghi hoặc đưa mắt nhìn, cô nhìn thấy Cố Tử Vị.
Nhìn đến đôi mắt không có ý tốt kia, cô sợ đến mức run lên, nghĩ tới cảnh tượng vào một tháng trước.
Cũng là ở vườn hoa!
"Anh... anh muốn làm cái gì? Sảnh đằng trước toàn là người, tôi chỉ cần hét lên một tiếng thì anh chạy không thoát đâu!"
Cô vội vàng nói.
Cố Tử Vị cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, anh ta dừng lại cách cô ba bước.
"Cô không cần căng thẳng, tôi chỉ muốn trò chuyện với cô thôi."
"Tôi và anh chẳng có gì để nói cả!"
Cô gấp rút muốn đi, nhưng lại bị Cố Tử Vị giữ chặt cổ tay, anh ta giữ chặt làm cổ tay cô đau.
Cô đang định hét to lên, không ngờ bên tai lại truyền đến giọng nói lạnh như nước của anh
Cô cho là tôi không động được vào Cổ Lão Tam thật sao?"
Câu này vừa được nói ra, bóng đêm tịch mịch.
Cô ngơ ngác nhìn anh ta, có hơi sợ hãi: "Bố tôi chỉ có một người con trai là tối, sau này gia sản lớn này đều cho một mình tôi hết! Cô Gia Huy cuối cùng chỉ là người ngoài, hàng năm không ở nhà, cho dù ông cụ vẫn còn, cũng chẳng che chở được bao nhiêu! Cho dù ông nội muốn chuyển quyền cho cậu ba Cố, chú ta dám lấy không? Bên này chú ta vừa cầm đến tay, ngày mai có khả năng
Tai bay vạ gió!"
Cố Tử Vị cười khặc khặc nói, nụ cười dữ tợn làm cho người ta sợ hãi, khiến da đầu cô run lên.
Đây... tính là uy hiếp hả?
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Cô muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng lại vừa nói ra khỏi miệng, run run không thôi, nát bét không chịu nổi.
Cố Tử Vị đắc ý nhếch môi, cười khẩy nói: "Chỉ cần ông cụ về trời, tính mạng của cậu ba cố liền nguy hiểm, cô nghĩ tôi sẽ nương tay với người này không?"