"Cái này..." "Đây là toàn bộ tài sản tôi có thể điều động hiện giờ, ngoại trừ tập đoàn J.C ra. Khương Tuấn nói cho tôi biết, con gái thích lãng mạn, hình như ngoại trừ mấy lần tặng quà cho em ra, tôi chưa chuẩn bị hoa hồng cho em, cũng chưa tỏ tình với em trước mặt công chúng. Bây giờ tôi nghĩ, là tôi làm chưa chu đáo,
sau này tôi sẽ cải tiến."
"Khương Tuấn nói, con gái thích cái gì thì tặng cái đó, bảo tôi hút thuốc đúng bệnh. Tôi nghĩ một lúc, ngoại trừ tặng em phòng bếp nhà tôi và hai đầu bếp nữ ra, thứ em thích nhất chính là tiền, cho nên những cái này là của em tất, kể cả bản thân tôi."
Dứt lời, Cố Gia Huy nắm tay cô, rồi đặt lên ngực mình.
Cách lớp quần áo, cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập hữu lực rộn ràng kia ở lòng bàn tay.
Phảng phất như... đang nói ra tình yêu của anh.
Làn da truyền tới độ ấm, hơi bóng người.
"Cổ... Cậu ba Cổ..."
Đây có được tính là tỏ tình bất ngờ không? Cô có hơi không chống đỡ được, cô nhìn anh với ánh mắt sững sờ.
"Ừm, em chỉ cần trả lời tôi, em muốn hay là không muốn?"
"Nếu em muốn, đến cả tôi cũng là của em, nếu em không muốn, tôi cũng sẽ chủ động tặng cho em."
"Cái này... không phải là cùng một ý à? Mặc kệ muốn hay không, anh đều là của tôi."
"Ừm, đúng là như vậy."
".." Cậu ba Cố, cáo già quá!
Hai lựa chọn này khác nhau sao?
"Còn có lựa chọn thứ ba không?"
"Đánh gãy chân chó của em, có tính không?" Cố Gia Huy cong môi, lộ ra một nụ cười... bất thiện, cô vô thức nuốt nước miếng, lạnh run.
Tốt lắm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, còn bắt đầu uy hiếp mình rồi đấy.
"Muốn muốn muốn, có gì không dám chứ, sau này lấy anh thì cũng phải quản tiền cho anh, anh đưa tôi sớm cũng chẳng sao! Có thể làm cho tôi cái két sắt không? Tôi giấu hết vào đó, những thứ này... dọa tôi choáng váng đây này, tôi lớn bằng từng này rồi tôi còn chưa nhìn thấy nhiều tiền như này bao giờ đâu."
Cô tiện tay lật một cái sổ tiết kiệm, nhìn thấy con số không cuối cùng kia, cô cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Người khác là bị cái bánh nóng trên trời đập cho xỉu, cô cũng sắp bị Cổ Gia Huy ném núi vàng cho xỉu rồi.
Đây... ít nhất là mấy chục tỷ vậy?
Hơn nữa còn chưa tính tài sản cổ phần của tập đoàn J.C.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, quá mãnh liệt!
"Em lớn bằng từng này, em đã gặp ai đẹp trai như tôi chưa?"
"Chưa?"
"Thế em gặp được tôi, bởi vì sắc làm mê đảo."
Anh nở nụ cười xấu xa, sau đó cánh môi phủ lên, hôn lên môi cô.
Dịu dàng, triền miên, mãi không dừng.
Hứa Minh Tâm động tình, cô leo lên người anh theo bản năng, và cũng ngốc nghếc đáp lại.
Đột nhiên, miệng Cố Gia Huy bị đau, anh buông người cô ra, anh nhíu mày.
"Sao vậy?"
"Tôi... tôi còn chưa biểu đạt tâm ý nữa... Anh đã tỏ tình rồi, thế nào thì cũng phải cho tôi cơ hội bày tỏ chứ!".
"Tỏ tình là chuyện đàn ông phải làm, phụ nữ không cần góp vui."
"Hả? Còn có cách nói đấy à?"
Hứa Minh Tâm còn chưa tỉnh táo lại, anh đã triển khai thể công thứ hai.
Cố Gia Huy ở trong phòng làm việc, nghe Khương Tuấn báo cáo.
Từ sau khi anh dùng weibo của Hứa Minh Tâm đăng bài đăng kia, cuộc sống trong trường học của cô đúng là đã bình lặng hơn rất nhiều.
Khương Tuấn vừa báo cáo xong, lễ tân gọi điện tới, nói là Ngôn Dương tới.
Anh khẽ híp mắt, rồi bảo người dẫn ông ta lên.
Khương Tuân thức thời đi ra ngoài, nhất thời trong văn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người bọn họ.
"Sao vậy? Có việc à?"
"Chuyện lần trước đã bị cậu cảnh cáo rồi, cho nên lần này tôi đặc biệt tới đây xin ý kiến một chút, để tránh cậu lại bảo tôi ngấm ngầm gian lận."
Ngôn Dương bất đắc dĩ nói.
"Anh muốn làm gì?" "Ngày hai mươi tháng tư, là ngày mất của mẹ cậu, hàng năm cậu đều không quên, đúng không."