Hứa Minh Tâm cũng vỗ tay nhiệt liệt, có thể nói trước nhân dân toàn cầu rằng mình yêu chồng mình, là một chuyện rất cần dũng khí.
Phỏng chừng là có cho cô mười lá gan, cô cũng không dám nói cho người khác biết, mình và Cố Gia Huy là một đôi, cô sợ bị người ta đánh chết.
Sau đó là tiết mục phỏng vấn của các phóng viên, Thẩm Tuệ long trọng giới thiệu Hứa Minh Tâm.
Lúc camera lia sang đây, tiếng tách tách vang lên.
Hứa Minh Tâm có chút căng thẳng, cả nửa ngày mà vẫn không nói nên lời, toàn là Thẩm Tuệ giới thiệu.
"Con gái nuôi của cô thật xinh đẹp!".
"Cô có dự định xuất đạo không? Tôi cảm thấy rất tốt đấy!"
"Cô Thẩm, cô thật là có mắt nhìn, cô con gái nuôi mà cô chọn có phong độ của cô năm đó!"
Những lời khen hết đợt này đến đợt khác, Hứa Minh Tâm chỉ cười, cô biết là không thể tin những lời mà bọn họ nói.
Tất nhiên, cũng không thể không tin, khen cô xinh, chắc là thật, dù sao thì khuôn mặt của mình cũng khá được.
Tiệc tối tổ chức đến rất muộn, sau đó có xe riêng tới đón, cho bọn họ đi tham gia bữa tiệc bên phía người chịu trách nhiệm chính.
Địa điểm là hội quán âm nhạc nổi tiếng, nơi đây từng là một chỗ ở cũ của một nhà âm nhạc tiếng tăm lừng lẫy, về sau được thu mua lại, trở thành nơi cao cấp.
Bên trong không nhiều người lắm, có điều đã cắt giảm đi, những người tới đây đều là những người có máu mặt nhất.
Hứa Minh Tâm có một loại cảm giác mình được hạnh phúc bao quanh, cô cầm giấy bút, nhanh chóng đi xin chữ ký.
Cô cảm thấy dựa vào những chữ ký này, mình có thể phát tài làm giàu một
phen.
"Xin chào, có thể cho tôi một chữ ký không?"
Hứa Minh Tâm đi tới trước mặt một người đàn ông mặc comple đi giày da, anh ta đưa lưng về phía mình và đang uống rượu một mình.
Hứa Minh Tâm cẩn thận gọi, dù sao thì những người ở đây toàn là những nhân vật tại to mặt lớn mà!
Người đó chậm rãi xoay người lại, sau khi Hứa Minh Tâm nhìn thấy anh, cô ngây ngẩn cả người.
Sao lại là Cố Gia Huy...
Đây không phải là nơi các ngôi sao tụ hội sao? Sao anh lại tới đây?
Cô còn chưa kịp phản ứng, Cố Gia Huy đã nắm lấy tay cô rồi ký tên của mình vào lòng bàn tay của cô.
LA
"Chữ ký của tôi độc nhất vô nhị, chỉ cho một người, em phải bảo quản cho tốt đấy."
Lòng bàn tay cô ngưa ngứa, trái tim khẽ run lên.
Lời này... rất là ghẹo người.
"Anh... sao anh lại ở đây?"
"Tới với tư cách nhân viên nội bộ, tôi lấy thiếp mời từ chỗ chị Thanh Vân, biết tôi không yên tâm về em, cho nên cho tôi vào danh sách người của Ôn Thị rồi."
"Ôn Thị là nhân viên nội bộ sao?"
"Năm nay Ôn Thị đã thực hiện đổi mới rất lớn, được phía người đứng ra tổ chức đêm hội từ thiện rót tiền, làm công ty con, nắm giữ cổ phần và hoa hồng."
"Thế... có phải là Ôn Thị lỗ lắm không? Vốn dĩ là mình làm ông chủ, bây giờ lại làm thuê cho người ta..."
"Nếu là người ngoài nghề, nhìn từ bên ngoài thì là lỗ, nhưng người trong ngành thì biết, một khi cấp tiền với anh ta thì giá trị thương mại mà nó mang đến là không thể đo lường. Chắc hẳn Ôn Thị đã tiến một bước lớn, tìm được một núi dựa, có thể độc lập lợi nhuận, cũng có thể tìm người chịu một phần nguy hiểm thương mại."
"Hình như... có vẻ rất sâu xa."
"Em không cần phải hiểu, em chỉ cần biết là, tôi kiếm tiền là cho em tiêu là được rồi."
"Thế anh đã từng nhìn thấy người đứng ra tổ chức chưa? Tôi cảm thấy hình như gia tộc rất thần bí, anh có biết không?" "Thực ra tôi cũng không rõ, bọn họ không có tập đoàn cố định, nhưng các trùm thương mại ở Manleton đều có vốn của gia tộc đó. Hơn nữa, tỉ lệ cổ phần mà họ chiếm được cũng rất lớn. Nghe nói là công tước từ rất lâu rồi, thừa kế đến nay, những của cải khác là không thể đo lường. Trước mắt, Ôn Thị chính là hợp tác với
tập đoàn có vốn đầu tư lớn nhất đó, cho nên sự cũng sẽ nhận được nhiều che chở hơn." "Nghe có vẻ rất lợi hại, Cố Gia Huy, mấy hôm nay tôi có quen một cô gái, nhà rất có tiền, nơi ở là lâu đài, sân gôn còn có mấy cái. Vốn dĩ tôi nghĩ là anh rất có tiền, nhưng mà bây giờ tôi mới nhận ra là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Thực ra vẫn còn rất nhiều người. có quyền có thể hơn anh!"
Cố Gia Huy nghe vậy, anh đen mặt. anh đây là tiết tấu bị ghét bỏ đó hả?