"Anh ta có làm hại cậu không? Tớ thấy trên ti vi nói, người có hai nhân cách, rất nhiều người đều có khuynh hướng bạo lực."
"Trước mắt thì chưa phát hiện thấy."
"Thế cậu cũng phải cẩn thận một chút, bác sĩ nói nhân cách thứ hai không chịu được kích thích, dù sao đây cũng là một loại bệnh. Cậu đừng kính thích anh ta quá, có gì không thích hợp thì gọi điện cho tớ, tớ nhất định sẽ chạy tới cứu cậu ngay."
Bạch Thư Hân nghe thấy giọng điệu nghiêm túc này của Hứa Minh Tâm, cô ấy không nhịn được bật cười, tâm trạng buồn bực đến giờ cũng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hứa Minh Tâm có sức hấp dẫn như thế đấy, nghe cô nói chuyện, cũng có thể xua đi mọi phiền não.
"Cậu đó, đến cả tớ còn đang đánh không lại, cậu cứu tớ kiểu gì?"
"Tớ gọi điện cho cảnh sát? Tớ cũng đâu có ngốc, chắc chắn không thể đi một mình rồi, đúng không nào? Tớ không thể gây thêm trở ngại cho cậu!"
Hứa Minh Tâm nghiêm túc nói, cứ như thể sắp có chuyện lạ vậy.
"Tớ sẽ lưu ý, có gì khác lạ tớ lại nói cho cậu biết sau. Tớ phải đi ăn cơm đây, cúp trước nhé."
"Ừ ừ, cuối tuần tớ đi tìm cậu, đừng sợ nha!"
"Không sợ, khi nào gặp rồi nói."
Cô ấy cúp điện thoại, sau đó uống một hơi cạn sạch cốc cà phê trong lòng.
Cô ấy thấy đói bụng quá, nên muốn đi mua ít đồ ăn.
Không ngờ còn chưa đi ngoài, phòng trà nước đã có một người đi vào, thế mà lại là Đinh Ảnh.
Đinh Ảnh nhìn mình, ánh mắt trở nên dữ tợn, cô ta nói: "Rốt cuộc cô đã dùng thủ đoạn mê hoặc gì, sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô có thể làm cho anh ta đối xử với cô như thế?"
"Cô tới... để chất vấn tôi ư?"
Bạch Thư Hân cảm thấy vi diệu.
Bạch Thư Hân cảm thấy vi diệu.
"Không thì sao? Cô cướp người đàn ông của tôi, cô vẫn còn có lý hả?"
"Người đàn ông của cô ư, trên người anh ta đã dán nhãn của cô chưa? Huống hồ, tôi và anh ta có như thế nào, thì cũng liên quan quái gì đến cô, cô cút được bao xa thì cút đi, tôi lười phải nói nhảm với cô."
Bạch Thư Hân vừa nghĩ đến lần hắt cà phê kia, trong lòng liền phẫn nộ.
Nếu không phải cô ta, thì sao mình lại tức đến nỗi ăn nói lung tung, làm tổn thương Ôn Thành chứ.
"Cô..." Đinh Ảnh tức đến nỗi toàn thân run lên, nhìn thấy cái cốc ở trên tủ, cô ta hung hăng ném tới.
Đánh nhau ở phòng trà nước, không gian né rất nhỏ.
Cho dù thân thủ của Bạch Thư Hân có giỏi đi chăng nữa, cũng chỉ tránh được cái đầu, cái cốc thủy tinh kia đập lên bả vai, cánh tay đã tê rần.
Đệt, người phụ nữ này ra tay ác thật đấy.
"Hôm nay tôi không giáo huấn cô..."
Bạch Thư Hân còn chưa nói xong, không ngờ Đinh Ảnh đã ngẩng cổ nói: "Cô đánh đi, cô dám đánh tôi, tôi sẽ dám ra ngoài hô lên, nói cô cậy thế bắt nạt người khác!"
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy cắn chặt răng.
"Cô nghĩ tôi không dám sao?"
"Phòng trà nước không có camera, cô dám ra tay, thì tôi dám làm cho cô mất hết danh dự, ai sợ ai chứ?"
Đinh Ảnh đắc ý nói.
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, nắm đấm siết chặt, chỉ có thể cố nhịn.
Cô ấy không có phí lời với Đinh Ảnh, mà đi thẳng về phía cửa, khi cô ấy sắp đi ra ngoài, không ngờ cô ta vẫn không bỏ qua.
"Cô vẫn chưa trả lời tôi, rốt cuộc cô đã làm gì Ôn Thành, khiến cho tính tình anh ấy thay đổi lớn như thế, còn còn hứng thú với hồ ly tinh cô nữa?"
Cô ta đưa tay ra bóp chặt cánh tay của Bạch Thư Hân, lại còn bấm sâu vào nữa.
Cô ta đưa tay ra bóp chặt cánh tay của Bạch Thư Hân, lại còn bấm sâu vào nữa.
Bạch Thư Hân đẩy cô ta ra.
Đinh Ảnh yếu, ngã nhào xuống đất.
"Được thôi, đây mới là bộ mặt thật của tiện nhân cô đúng không!" Đinh Ảnh hung tợn nói, sau đó cô ra cao giọng, hô lên: "Người đâu, con em hồng tam đại cậy thế bắt nạt người này! Người đâu, sắp giết người rồi..."
"Cô... con mẹ nó cô còn ăn nói lung tung, tôi sẽ ra tay thật đấy!"
"Cô còn dám dọa tôi hả! Người đâu, Bạch Thư Hân đe dọa tôi, muốn giết tôi diệt khẩu..."
Bạch Thư Hân nghe thấy những lời này, cô ấy tức đến giậm chân, đúng vào lúc đang không có kế gì khả thi, không ngờ cửa phòng trà mở ra, đằng sau truyền tới giọng nói sắc lạnh như đao.
"Cô phí lời với cô ta làm gì, là tôi thì tôi đã cắt lưỡi cô ta rồi."
Bạch Thư Hân nghe thấy câu nói lạnh lùng này, cô ấy quay mặt lại nhìn, trái tim hung hăng run lên.
Ôn Thành... trở nên thật bạo lực!
Trong ánh mắt mang theo màu thị huyết, trong lại lại còn cầm một con dao thụy sĩ nhỏ nhắn.
"Anh... anh muốn làm cái gì."
"Cái tay nào của cô ta động vào cô, tôi bẻ luôn."
"Này, anh đang đùa à?" Bạch Thư Hân nuốt ngụm nước miếng, yếu ớt hỏi.
Ôn Thành của hiện tại rất cường thế, rất đáng sợ...
"Cô thấy tôi giống thế sao?"
Anh ta híp mắt, bên trong đôi mắt phượng hẹp dài đen nhánh, nhoáng cái đã trở nên sâu không lường được.
Ôn Thành như thế này, khiến cho người ta nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Đinh Ảnh cũng nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn một người hoàn toàn xa lạ, đây vẫn là Ôn Thành mà cô ta quen sao?
Giờ phút này... anh ta giống như sứ giả đoạt mệnh đến từ địa ngục vậy.
Giờ phút này... anh ta giống như sứ giả đoạt mệnh đến từ địa ngục vậy.
"Anh... anh bị yêu quái ám vào người à? Sao anh lại trở nên như thế này?"
"Tôi không thích có người bắt nạt người phụ nữ của tôi, ông đây còn không nỡ chạm vào một chút, thế mà cô lại dám bắt nạt cô ấy? Cô chán sống rồi à?"
Lời này quát ra tràn đầy lệ khí, mang theo sát khí nồng đậm, phảng phất như tới từ địa ngục thâm sâu.
Anh ta tiến lên, đầu ngón tay quay tròn con dao thụy sĩ, con dao vô cùng sắc bén, còn chiếu ra ánh sáng đặc biệt.
Anh ta làm thật!
Bạch Thư Hân cũng không dám do dự nữa, cô ấy vội vàng tiến lên giữ chặt lấy bàn tay đang cầm dao của anh ta.
"A Thành, anh điên à, đang ở trong tập đoàn đấy."
"Cô phân biệt rõ tôi và Ôn Thành rồi à?"
Anh quay quay mặt lại nhìn cô ấy, ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng.
Anh quay quay mặt lại nhìn cô ấy, ánh mắt hiện lên vẻ vui sướng.
"Ừ ừ, tôi phân biệt rõ rồi, anh là anh, không phải sản phẩm thay thế của Ôn Thành. Anh bình tĩnh chút được không hả? Tôi còn con em quân nhân, anh đả thương người ta là không đúng đâu."
"Tôi đả thương cô ta, cô không vui à? Tên phế vật kia không thể bảo vệ được cô, người phụ nữ này hắt cà phê lên người cô, anh ta cũng thờ ơ , nhưng tôi khác anh ta, người phụ nữ của tôi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn."
"Ừm, tôi tin anh, tôi cũng biết anh khác anh ấy. Nhưng mà tôi... không thích anh như thế này, anh làm tôi thấy sợ."
Bạch Thư Hân sốt ruột nói, cơ thể này vẫn là của Ôn Thành, cô ấy không thể nhìn anh ta phạm sai lầm, vạn kiếp bất phục.
Anh ta nghe được lời này, ánh mắt lập tức nhu hòa lại, anh ta cất dao đi rồi nói: "Nếu cô không thích, tôi không làm nữa là được, cô đừng giận và sợ là được. Nhưng mà, tôi phải nhắc nhở vài câu. Sau này cô còn dám đắc tội người phụ nữ của tôi nữa, tôi sẽ khiến cho cô sống không bằng chết."
Anh ta híp mắt, khóe môi nhếch lên một độ cong dị thường, vô cùng lạnh lẽo.
Đinh Ảnh sợ đến nỗi đờ người ra, tinh thần hoảng hốt.
"Yên tâm, cô ta không dám nữa đâu, chuyện xảy ra ở đây, cô cũng sẽ không nói ra, đúng không?"
"Nếu cô dám nói ra, tôi sẽ cắt lưỡi cô, khiến cô cả đời không nói được nữa."
Ôn Thành lạnh lùng nói.
Đinh Ảnh nghe thấy vậy, cả người hung hăng run lên, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân chạy lên rồi lan ra toàn thân.
Cô ta liều mạng lắc đầu, quơ quơ cánh tay, chỉ còn kém bước thề với trời thôi.
"Tôi... tôi bảo đảm tôi sẽ không nói cho người khác biết, anh... anh đừng hại tôi, cầu xin anh..."
"Cô ngoan ngoãn nghe lời, thì tất nhiên tôi sẽ không làm khó cô."
"Tôi sẽ nghe lời, tôi sẽ làm vậy..." Cô ta gật đầu lia lịa, sợ mình trả lời chậm, Ôn Thành sẽ cắt lưỡi mình.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK