Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vậy, liệu anh có thể tiết lộ thông tin của người kia không? Chúng tôi rất muốn biết, rốt cuộc là cô gái nhà nào ở Kinh Đô có thể bắt được trái tim của tổng giám đốc Cố!" 

"Xin lỗi, hiện tại vẫn chưa tiện, sau này tìm được cơ hội thích hợp, tôi sẽ công khai." 

Cuộc họp báo rất dài, nhưng đoạn có Cổ Gia Huy lại rất ít, anh lên sân khấu rồi rời đi chỉ trong năm phút ngắn ngủi. 

Còn lại đều là Khương Tuấn và các thành viên ban giám đốc trả lời thay. 

Sau khi Cố Gia Huy rời đi, Bạch Thư Hân gõ vào đầu Hứa Minh Tâm. 

"Đây là anh chàng nghèo mà cậu kể lương năm vạn một tháng đấy hả?" 

"Năm vạn đã là nhiều rồi." "Con mẹ nó cậu đùa tớ à, nằm vạn và năm trăm vạn năm ngàn vạn, thậm chí là năm trăm triệu mà nói, cậu bảo tớ là nhiều thôi hả? Chẳng phải Cố Gia Huy không được yêu thương sao? Sao lắc mình một cái đã có tập đoàn lớn thế này rồi hả? Móa, thế mà anh ta là cấp trên chóp bu của tớ, làm gì mà không chiếu cố tớ nhỉ, tớ xin nghỉ phép một lần, thế mà còn muốn trừ hết tiền chuyên cần của tớ, vô nhân tính!" 

"Bạch Thư Hân, có phải tớ đang nằm mơ không, cậu mau đánh tớ đi, tớ thấy dạo gần đây có thể là đầu óc tớ không tốt lắm!" 

Bạch Thư Hân nghe vậy, tức giận vỗ lên đầu cô. 

Hứa Minh Tâm đau đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó. 

"Bây giờ cậu đã tỉnh hơn chưa?" 

"Thư Hân, người trên ti vi vừa nãy là vị hôn phu của tớ à?" 

"Hoàn toàn chính xác." 

Lúc này, Hứa Minh Tâm mới kịp phản ứng, thì ra những lời anh nói tối qua là cái ý này. 

Cố Gia Huy vốn không phải người nghèo, mà là cao phủ soái ngầm! 

Trong đầu có hiện ra dáng vẻ quý phu nhân. 

Một thân sườn xám, ôm một con chồn, đeo nhẫn vàng nạm ngọc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai, sau đó tổ chức nhóm đánh mạt chược. 

Có khi còn phải uống một ly rượu vang đỏ, tay cầm điếu thuốc lá. 

Nghĩ nghĩ... cũng cảm thấy thật thần kỳ. 

Hứa Minh Tâm ngẩn ngơ cả buổi chiều. 

Có một loại cảm giác rất không thực tế, cảm giác như đang nằm mơ. 

Thầy giáo đang nói gì, cô không nghe thấy một tí nào cả. 

Đột nhiên, anh trở nên ưu tú như vậy, còn mình lại vẫn là con tôm nhỏ, cảm giác chênh lệch lớn như vậy, sắp ép cô đến nỗi không thở nổi. 

Trước đây, cô nghĩ mình có thể xứng với Cố Gia Huy, chỉ cần anh đối xử tốt với mình, thì có thể không rời không bỏ. 

Nhưng hiện tại... cô tự hoài nghi, hận không thể quên luôn đi. 

Đàn ông có tiền vào sẽ trở nên đồi bại, càng đừng nói đến người vừa có tiền vừa có khuôn mặt đẹp nữa! 

Buổi tối, cô đến quán bar làm thêm như thường lệ, nhưng lòng không yên, đã mấy chén rượu đều rơi xuống vỡ nát trên mặt đất rồi. 

Chị Lưu không nhìn nổi nữa, bảo cô về nghỉ ngơi trước, miễn cho cô làm chảy máu ngón tay mình. 

Cô vô tri vô giác về nhà, nhưng lại đứng ở cửa không dám vào. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đêm hè vẫn còn lạnh, cô lại mặc phong phanh. 

Cố Gia Huy tối muộn về nhà, nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang lạnh run ngồi xổm ở góc tường, anh vội vàng xuống xe đi đến trước mặt cô, cởi áo khoác của mình xuống rồi khoác lên người cô. 

"Sao em lại ở bên ngoài, tại sao không vào trong." 

"Tôi sợ." Hứa Minh Tâm khẽ nói, cô có hơi không chống đỡ nổi, cái đầu dựa vào trong ngực anh, lâm vào hôn mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK