Cố Yên rất coi trọng hôn lễ này, nhìn cô ấy chọn đồ thì có thể nhận ra được.
Mỗi một cô gái đều như vậy, đều hy vọng hôn lễ của mình là độc nhất vô nhị, cả đời khó quên.
Cô cũng không dám tưởng tượng, mình và Cố Gia Huy bước vào điện hôn nhân thì sẽ như thế nào.
Thật vất vả, bọn họ mới chọn xong quà tặng thì đã đến năm giờ rồi.
Vào đông, buổi tối tới rất sớm, năm giờ trời đã hoàn toàn tối đen, khí lạnh đánh úp lại, làm cho người ta không kìm được mà rùng mình.
Bọn họ cũng định về nhà rồi, không ngờ Cố Yên lại nhận được cuộc gọi, áo cưới mà cô ấy đặt thiết kế trước đó đã làm xong rồi, bọn họ hỏi cô ấy khi nào có thời gian rảnh, thì tới xem áo cưới xem có hài lòng hay không.
Cố Yên nghe thấy lời này, hai mắt sáng lên.
Cô ấy vội vàng kéo Hứa Minh Tâm chạy đến cửa hàng áo cưới.
Cô ấy chọn nhà thiết kế riêng, trao đổi với cô ấy, thiết kế ra chiếc áo cưới trong lòng mình.
"Cô Cố, bây giờ cô muốn thử không?"
Cố Yên kích động gật đầu, cô ấy nhanh chóng đi vào phòng thử đồ.
Hứa Minh Tâm nhìn xung quanh cửa hàng áo cưới, không nhịn được đi qua tủ kính quảng cáo.
Chiếc váy cưới đẹp quá.
Vạt áo trùm đầu trắng nõn, người mẫu khép hai tay trước ngực, trên ngón áp út còn có một chiếc nhẫn kim cương rất lớn.
Cô dâu cúi mặt, trên gương mặt là nụ cười hạnh phúc.
Cô không hề thích Hứa An Kỳ mà cũng cảm thấy cô ta mặc váy cưới vào trông xinh đẹp động lòng người.
Cô không kìm được đưa tay ra sờ lên tấm biển quảng cáo, thể là nhân viên cửa hàng đi tới, mỉm cười nói: "Chào cô, cô có thấy hứng thú không? Đây là sản phẩm mới ra mắt vào năm nay của cửa hàng, độc nhất vô nhị đó! Thành phẩm ở đây, cô có thể thử một chút!"
Hứa Minh Tâm được dẫn tới trước sản phẩm đã hoàn thành, cô không kìm được sờ vào nó.
Trong chớp mắt đó, dường như cô cũng đã chạm tới hạnh phúc.
"Muốn thử không?"
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì lắc đầu: "Tôi... tôi vẫn chưa tới lúc kết hôn."
"Vậy cô có bạn trai chưa?"
"Có rồi."
"Vậy thì không sớm thì muộn thôi, cô có thể thử, không sao đâu."
Hứa Minh Tâm nghe vậy thì lắc đầu lia lịa, đúng lúc này Cố Yên xách váy đi ra.
"Minh Tâm, tôi xinh không?"
Cô ấy chuyển động tại chỗ một chút, làn váy bay lên, trông đẹp lắm.
Hứa Minh Tâm gật đầu như giã tỏi: "Xinh lắm! Bác sĩ Lệ mà nhìn thấy cô như này, nhất định sẽ yêu cô đến chết đi sống lại!"
"Vậy à?"
Khóe môi Cố Yên không kìm được nở một nụ cười ngọt ngào, dường như cô ấy đã nhìn thấy hội trường hôn lễ.
Cô ấy được Cố Gia Bảo dắt tay, đi trên thảm đỏ, trên đỉnh đầu là những cánh hoa rơi.
Cô ấy đi chầm chậm về phía Lệ Nghiêm, anh ta sẽ đưa tay ra, nhận lấy tay cô, nhận lấy cuộc đời cô từ tay bố.
Mục sư sẽ đọc lời thề, sau đó là trao nhẫn, rồi ôm hôn trước mặt mọi người.
Vừa nghĩ tới những cái này, cô ấy mừng thầm.
"Tôi chụp ảnh được không?"
"Được, chiếc váy này đã là của cô rồi."
Cố Yên gật đầu, chuẩn bị chụp ảnh, cô ấy nhìn Hứa Minh Tâm.
"Cô cũng thay một chiếc đi, chúng ta chụp chung!"
"Không kết hôn thì sao? Không kết hôn thì không cần thử váy cưới à? Vừa nãy cô nhìn trúng cái này đúng không? Cũng rất đẹp, trông có vẻ vừa với dáng người cô đấy, cô mau đi thử đi."
"Nhưng mà..."
Hứa Minh Tâm vẫn còn muốn từ chối, nhưng lại bị Cố Yên cưỡng chế đẩy vào phòng thay đồ.
Sau đó chiếc váy được cầm tới, cô do dự một chút, sau đó vẫn không kìm được mà nhận lấy. Có cô gái nào có thể chống lại sự quyến rũ của váy cưới cơ chứ, cho dù là bây giờ không kết hôn!