"Khụ khụ."
Khương Tuấn nghe vậy thì tỏ vẻ mình rất bất đắc dĩ, anh ấy cũng không muốn làm Cố Gia Huy tổn thương, thật sự là tốc độ của anh quá chậm, anh ấy có chút không nhìn nổi nữa rồi.
"Ông chủ, sao trước đây tôi không phát hiện ra anh là người chịu được tịch mịch thế này nhỉ?"
Khương Tuấn nói có ngụ ý.
Cố Gia Huy nghe thấy vậy, sắc mặt đen kịt u ám, đen như đáy nồi.
"Cho cậu một cô vợ kém cậu mười tuổi thử xem, lần nào cậu cũng có cảm giác của cẩm thú."
"Ông chủ, chẳng phải anh rất độc ác sao? Sao giờ lại mềm lòng rồi vậy? Cầm thú thì cầm thú, thế cũng tốt hơn là không bằng cầm thú nhỉ?"
"..."
Cố Gia Huy im lặng siết chặt nắm đấm, đôi mắt phượng mang theo vẻ tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gáy Khương Tuấn.
Anh ấy rất muốn xỉ vả ông chủ, nói anh không bằng cầm thú...
"Khụ khụ, ông chủ, ý của tôi là, nhịn như thế không tốt cho cơ thể. Anh nhịn thế này đã không phải là một ngày hai ngày nữa rồi, mà là suốt hai năm ròng đấy, làm người quan trọng nhất là vui vẻ, cần gì phải cố chấp như thế cơ chứ?"
"Khi cậu thật lòng yêu một người, cậu sẽ cảm thấy mọi sự nhẫn nhịn đều xứng đáng. Không vội, cứ từ từ. Tôi đang chờ cô ấy lớn, trở nên tốt hơn nữa."
Cô gái nhà ta mới lớn, đại khái chính là cái ý này.
Khương Tuấn chú ý đến nụ cười nhạt ở khóe môi Cố Gia Huy, khi nhắc đến Hứa Minh Tâm, rõ ràng là hạnh phúc, không có một tí tủi thân nào.
Cố Gia Hy uy phong lẫm liệt, bày mưu tính kế khi xưa, cũng đã bị cái thứ thần kỳ là tình yêu ăn mòn hoàn toàn rồi.
"Ông chủ... tôi rất tò mò... anh có hối hận không?"
Khương Tuấn do dự một hồi, rồi hỏi.
"Hối hận cái gì?"
"Sau khi đã có cô Hứa rồi, rõ ràng anh làm việc bó tay bó chân, không thể vô tư không kiêng dè như trước kia nữa."
"Không tốt sao?"
"Tôi chỉ lo sau này ông chủ sẽ gặp nguy hiểm, rất dễ bị người ta nắm được điểm yếu."
Khương Tuấn khẽ lắc đầu, giọng nói có chút trầm trọng vang lên.
"Tôi biết, cho nên tôi sẽ không cho bọn họ cơ hội." Cố Gia Huy sâu kín nói, anh thu lại nụ cười trên gương mặt.
Về đến nhà, Hứa Minh Tâm đã nấu xong cơm tối rồi, thấy anh về cô thở phào một hơi, sợ anh bận quá quên cơ.
Lần này cô nấu canh xương, đun hơn một tiếng đồng hồ rồi, mở nắp nồi ra hương thơm xộc thẳng vào mũi, cô ngửi mà cũng không kìm được muốn ăn, nhưng lại vẫn nhịn lại chưa ăn, cô muốn cho Cố Gia Huy về nếm ngụm đầu tiên.
Thấy anh về, cô lập tức chạy đến cửa, cô nói: "Anh về rồi à, lần này anh về rất sớm đó, xem ra anh có ngoan ngoãn nghe lời."
"Ừm, em đã nấu xong chưa?"
"Ừm, em đã nấu xong chưa?"
"Đúng rồi, anh mau lại đây."
Hứa Minh Tâm kéo tay anh, đi vào phòng bếp.
Khương Tuấn đi theo sau, nhìn thấy cảnh này, anh ấy không kìm được bật cười.
Có lợi có hại, từ sau khi Hứa Minh Tâm xuất hiện, rõ ràng ông chủ đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều và càng có tình người hơn rồi.
Cũng chỉ có Hứa Minh Tâm mới có thể khiến anh như thế này thôi.
Hứa Minh Tâm múc cho anh một bát canh, rồi bảo anh mau ăn đi.
Dì Lưu ở bên cạnh không nhịn được nói xen vào: "Ông chủ, cô hai đã chờ cậu về đấy. Cô ấy nhìn chằm chằm nồi canh này lâu lắm rồi, cuối cùng chỉ ăn một miếng kỷ tử, là đợi cậu về nếm thử ngụm canh đầu tiên đấy."
"Dì Lưu, ý nghĩ của cháu bị dì vạch trần rồi!"
"Dì Lưu, ý nghĩ của cháu bị dì vạch trần rồi!"
Hứa Minh Tâm hơi không vui nói.
"Ngon lắm, em cũng nếm thử đi."
"Chắc không phải anh khen tôi cho có lệ đấy chứ?"
"Sao có thể chứ, canh thật sự uống rất ngon, trong nhà tôi có ba đầu bếp nữ, cô gái này nhỏ nhất xinh đẹp nhất, tay nghề giỏi nhất, mọi người nói xem có phải không?"
"Đúng, đầu bếp nữ nhỏ nhất tay nghề giỏi nhất."
Những người khác ào ào phụ họa.
Hứa Minh Tâm hơi ngại ngùng.
Trước đây, trong cái nhà này, quan hệ chủ tớ rõ ràng.
Ăn cơm chỉ có một mình Cố Gia Huy, người khác sẽ không xuất hiện ở phòng ăn.
Đợi Cố Gia Huy đã đi nghỉ ngơi, hoặc là đi thư phòng làm việc, bọn họ mới được lấy đầy cái bụng.
Hơn nữa, đồ ăn của chủ nhà là tách biệt, nếu không thì sợ không vệ sinh.
Hơn nữa, đồ ăn của chủ nhà là tách biệt, nếu không thì sợ không vệ sinh.
Nhưng mà bây giờ, ăn cơm chung với bọn họ là chuyện thường xuyên.
Lúc đầu bọn họ còn lo lắng về vấn đề vệ sinh, sức khỏe, Cố Gia Huy cũng cho bọn họ kiểm tra sức khỏe miễn phí, một tháng một lần kiểm tra định kỳ.
Bọn họ không phải là chủ và người làm thuê, bọn họ giống người một nhà hơn.
Cố Gia Huy cũng không có nói thêm cái gì, mọi việc đều theo ý Hứa Minh Tâm.
Lúc ăn cơm, đồ ăn rất phong phú, Hứa Minh Tâm không nhịn được từ lâu rồi.
Khó lắm cô mới được ra viện, có thể ăn một chút đồ ăn ngon, sao mà kìm chế bản thân được.
"Ăn cơm thôi."
Có Hứa Minh Tâm ở đây, bầu không khí ở phòng ăn cũng rất hòa hợp, những người còn lại cũng không còn nơm nớp lo sợ như kia nữa.
Có Hứa Minh Tâm ở đây, bầu không khí ở phòng ăn cũng rất hòa hợp, những người còn lại cũng không còn nơm nớp lo sợ như kia nữa.
Mới đầu, Cố Gia Huy không biết cười cho lắm, lúc đó anh còn không biết làm ra vẻ mặt ôn hòa như thế nào, đặc biệt còn là đối với một người giúp việc.
Anh về bốn năm, người giúp việc và đầu bếp nữ trong nhà toàn là chú An tuyển vào, anh chưa bao giờ hỏi.
Rất ít khi thay đổi người, có người đã làm việc ở đây bốn năm rồi.
Mỗi lần anh về, nếu người giúp việc mà nhìn thấy thì sẽ cung kính gọi một tiếng ông chủ.
Đến cả đáp lại một tiếng anh cũng không đáp lại, anh gật đầu rồi cất bước đi lên tầng, cuộc sống vẫn đơn điệu như vậy.
Sau này, anh học theo dáng vẻ của Hứa Minh Tâm, mỉm cười nhẹ với bọn họ, chào bọn họ, về nhà cũng sẽ hỏi tiếng xin chào.
Dần dần, cái nhà này trở nên ấm áp hòa thuận vui vẻ.
Trước đây anh vẫn luôn cảm giác mình là người cô đơn, đối với mình thì đây cũng chỉ là một căn nhà lạnh lẽo mà thôi.
Người bầu bạn bên cạnh anh lâu nhất là chú An và Khương Tuấn, trừ họ ra thì anh rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.
Người bầu bạn bên cạnh anh lâu nhất là chú An và Khương Tuấn, trừ họ ra thì anh rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.
Bây giờ anh trở nên gần gũi, tính tình cũng bị ma luyện cho đặc biệt tốt tính.
Loại cảm giác này... rất tốt, làm cho anh cảm thấy rất thoải mái.
Trong nhà rất ấm áp, có nói có cười, trông rất là náo nhiệt.
Buổi tối ăn cơm xong, Khương Tuấn tiện đường đưa Ôn Thành về.
Hứa Minh Tâm đưa Cố Cố đi ngủ trước.
Cố Cố biết cô nằm việc, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, du sao thì nói cái chuyện này cho trẻ con cũng không tốt.
May mà cơ thể cô vẫn trong sạch, nếu không chính cô cũng không biết phải làm sao.
Mặc dù Cố Gia Huy không chê, nhưng bản thân cô lại không thể chịu đựng dược.
Mặc dù Cố Gia Huy không chê, nhưng bản thân cô lại không thể chịu đựng dược.
Trên bụng cô vẫn còn vết đốm đỏ to, chỗ đó máu tụ nghiêm trọng, ở dưới da không tan được nữa.
Dấu vết này sẽ lưu mãi trên người cô.
Giống như đang nhắc nhở cô, ngày đó mình đã chịu tra tấn vậy.
May mà cô đã ngất đi, nếu không cô sợ là phải cắn lưỡi tự sát.
Nếu mà chết, thì không gặp được Cố Gia Huy nữa.
Cố Cố ngủ rất nhanh, Cố Gia Huy vẫn đang ở thư phòng chưa quay về.
Cô xuống giường, đi vào phòng vệ sinh, vén áo lên, nhìn thấy một vết đốm đỏ trên chiếc bụng bóng loáng.
Đâm đâm, không còn đau nữa, nhưng cũng tan đi được.
Qúa xấu...
Cũng không biết liệu Cố Gia Huy có chê không.
Qúa xấu...
Cũng không biết liệu Cố Gia Huy có chê không.
Cô nhớ là có bốn tên, nhưng Cố Gia Huy nói là chỉ có một tên, cô cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhìn cái vết đốm này, tinh thần chán nản, rất lo lắng Cố Gia Huy chê mình.
Cô đang suy nghĩ linh tinh, không ngờ cửa phòng vệ sinh bất ngờ bị kéo ra.
Vừa rồi cô đang suy nghĩ đến thất thần, không chú ý đến tiếng bước chân ở bên ngoài.
Cô nhìn thấy Cố Gia Huy ở trong gương, trong lòng hoảng hốt, luống cuống kéo áo xuống.
"Anh về rồi à, anh muốn đi tắm à? Thế tôi nhường anh này." Cô vội vàng muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay.
Người đàn ông đưa tay ra kéo cô, thẳng tay đặt cô lên bệ rửa mặt sạch sẽ. Lưng cô dán lên mặt gương lạnh, trái tim cũng khẽ run lên một chút...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK