Hứa Minh Tâm nghe thấy câu đó, hô hấp cũng căng thẳng.
Nếu Cố Gia Huy không nói rõ ràng đã chia tay mình, người đột nhiên biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.
Mình khổ sở cố chấp chờ năm năm trời, là ai thì cũng muốn có được một cái đáp án nhỉ?
Cô há miệng, muốn nói chuyện, nhưng một chữ cũng không bật ra được.
Nếu cô nghe lời Lucia, cảm thấy Cố Gia Huy nên cho cô ta một đáp án công bằng, thì chẳng phải là ngang với việc đẩy người đàn ông của mình ra ngoài à?
Cô không biết nên nói cái gì, tay run lên, cúp máy.
Sau đó điện thoại rung lên, có tin nhắn gửi đến.
[Cô Hứa, cầu xin cô hãy thương xót thương xót tôi, tôi chỉ cần một đáp án công bằng, cũng tiện để cho tôi hết hi vọng.]
Cô đọc được tin nhắn này, ma xui quỷ khiến cô đã xóa nó đi.
Cô ảo não giật giật tóc, cảm thấy mình đã lầm vào chiến tranh thiên nhân.
Cô nghĩ Cố Gia Huy nên cho một câu trả lời thỏa đáng, nhưng... cô cũng ích kỷ không muốn bọn họ có quá nhiều tiếp xúc.
Đúng vào lúc cô đang trong tình thế khó xử, Cố Gia Huy đi ra, anh thấy cô đăm chiêu ủ rũ, anh nói: "Sao vậy?"
Cuộc gọi vừa nãy anh có nghe, nhưng anh chỉ nghe được tiếng của Hứa Minh Tâm, cô nói rất tốt, cũng chưa nói câu kết đã vội vàng cúp máy.
Anh vốn tưởng cô nhóc này trưởng thành lên, đã lợi hại hơn một ít, nhưng không ngờ cô vẫn đấu không lại Lucia.
Cũng phải, cô gái nhỏ này mới có bao nhiêu năm đạo hạnh, còn phải dạy dỗ nhiều.
Cả đời rất dài, phần đời còn lại dạy dỗ từ từ.
"Cố Gia Huy, tôi hỏi anh nhá... nếu bây giờ anh biết việc đó là một hiểu lầm, anh không muốn quay trở lại ngày xưa sao? Lucia chưa từng từ bỏ anh, cô ấy đang chờ anh."
"Nếu tôi quay trở lại như trước kia, thì em phải làm sao?"
Anh hỏi từng chữ, giọng nói trầm thấp êm tai.
"Tôi..."
Cô không trả lời được, còn làm sao được nữa, một mình thương cảm, từ từ đi ra khỏi đoạn tình cảm này thôi.
Về phần tốn bao nhiêu thời gian, cô cũng không biết.
Ánh mắt cô lập tức ảm đạm, chỉ nghĩ đến việc chia tay anh thôi, trái tim liền bắt đầu run rẩy đau đớn.
Cố Gia Huy kéo cô vào lòng, bàn tay to vuốt mái tóc mềm mượt của cô, anh dịu dàng nói: "Em đừng suy nghĩ lung tung, tôi biết rõ tôi đang làm cái gì, em cứ việc tin tưởng tôi là được."
Cô quá đơn thuần, không biết rằng lòng người hiểm ác.
Lucia không đơn giản.
Tuy cái chết của anh hai không có bằng chứng chứng minh, nhưng anh sẽ không tin tưởng hoàn toàn.
Lucia là một người phụ nữ thông minh, anh biết lâu rồi.
Hồi đó, anh không biết cô ta là tam tiểu thư của gia tộc Caitlin, anh tưởng cô ta là một cô gái độc lập tự cường, có chút khôn vặt là chuyện tốt, không đến nỗi bị người ta bắt nạt.
Anh cũng muốn trưởng thành nhanh lên, có thể bảo vệ cô ta chu toàn.
Nhưng kết quả là anh phát hiện, cô ta rất nổi bật, hoàn toàn không cần tới sự bảo vệ của anh.
Cô cũng không phải là khôn vặt, mà là cực kỳ sắc sảo, che giấu bản thân cực kỳ tốt.
Người phụ nữ như thế, là kiểu người khiến cho đàn ông kính trọng nhưng không gần gũi.
Khó khống chế, trái lại cô ta sẽ nghĩ xem điều khiển bạn như thế nào.
Nếu cô ta thật sự yêu mình sâu đậm, thì anh có thể chấp nhận.
Nhưng nếu trong phần tình yêu này, trộn lẫn thành phần lợi dụng, vậy thì... khỏi phải bàn nữa.
Bonnie của năm đó có thể, nhưng Cố Gia Huy của hiện tại thì không thể, thân phận địa vị đều có điểm bất đồng.
Anh sẽ không dễ dàng trở thành quân cờ của người khác.
Cô ta lòng dạ thâm sâu, lòng dạ anh cũng không cạn.
Ngoài miệng cô ta nói là khó mà quên được, tình cảm nhiều năm, giờ đây mỗi bước đi đều là toan tính.
Cô ta tưởng anh không biết, thế nhưng lòng anh như gương sáng.
"Ngốc, em đừng suy nghĩ linh tinh nữa, nghỉ ngơi sớm đi."
"Anh ôm tôi ngủ."
Cô chui vào trong lòng anh, trong lòng vẫn còn chút bất an.
"Được." Anh đáp một tiếng, rồi chui vào chăn, thu dọn đồ đạc của cô một chút, rồi để gọn ở tủ đầu giường, tiện cho cô lần sau tiếp tục dùng.
Anh còn tỉ mỉ hơn mình, anh chăm sóc đời sống sinh hoạt của cô, không để cô tự lo liệu.
Anh ôm cô, vùi đầu ở hõm vai cô, hô hấp hơi trêu người.
"Em đừng tin những lời Lucia nói, em chỉ cần tin tưởng người đàn ông của em là được. Nếu ngay cả em cũng không tin tưởng tôi, vậy thì tôi có làm bất cứ việc gì cũng không có tác dụng."
"Ừm... bốn năm đó hai người... nhất định là ấn tượng khắc rất sâu nhỉ?" Cô vẫn không nhịn được hỏi. Cơ thể anh khẽ cứng đờ, anh nói: "Cái này tôi không thể lừa em, đó đúng là thời gian làm cho người ta khó mà quên. Tôi của khi đó chẳng có gì cả, gặp được cô ta đúng là đã cho tôi niềm hy vọng to lớn, để tôi có mục tiêu phấn đấu, tôi biết có cô gái đang chờ tôi bảo vệ. Những ngày tháng đó rất vất vả, mỗi một bước đều
đi rất khó khăn." "Nhưng, bốn năm đó đã trôi qua rồi, tôi sẽ không lún sâu vào trong hồi ức. Không phải là tôi vô tình với cô ta, mà là tôi biết rõ lập trường của mình. Bốn năm khó quên đó, những ngày ở cùng với cô ta cũng khắc cốt ghi tâm. Có thể nói, bốn năm đó là bốn năm tôi chật vật nhất, cái gì cũng không có. Còn bây giờ, xem như là lúc tôi đang
nở mày nở mặt."
"Tôi không muốn đề cập với em về chuyện bốn năm đó đã xảy ra cái gì, cũng không muốn cho em biết tôi và người phụ nữ khác đã làm cái gì. Nhưng tôi bảo đảm, tôi và cô ta chưa đến bước cuối cùng kia, tôi vẫn là của em. Em không cần phải biết về quá khứ thảm hại của tôi, em chỉ cần nhìn thấy tương lai sáng lạn của tôi là được rồi."
"Tương lai tôi che gió che mưa cho em, hộ giá hộ tống em, em chỉ cần ở bên tôi, cùng nhau đi tiếp đoạn đường còn lại là được."
Một câu cuối cùng, từng chữ trầm thấp êm tai.
Lòng Hứa Minh Tâm ấm áp, cho dù trong lòng có khúc mắc đi chăng nữa, thì cũng bị những lời này hòa tan không còn tí nào.
Mỗi người đều có quá khứ, Cố Gia Huy cũng có.
Cô không thể cứ nắm mãi quá khứ không thả, tiếp tục canh cánh trong lòng, sẽ chỉ làm khổ mình, và cũng làm anh mệt.
Bao dung quá khứ của anh, nhìn về tương lai của hai người.
Cô trở tay ôm lấy anh, cô nói: "Thế anh cũng đừng ghi nhớ dáng vẻ trước kia của tôi nữa, tôi của trước đây nhát gan vô năng, gặp chuyện có thể trốn được là trốn. Tôi muốn anh nhớ rõ dáng vẻ của tôi ở hiện tại, dũng cảm, phấn đấu, nỗ lực."
"Em ấy, dáng vẻ này của em làm tôi nhìn mà thật sự rất thương."
"Anh đừng đau lòn, tôi muốn biến mình trở nên tốt hơn, cưới anh ở tuổi hai mươi tươi đẹp nhất, chỉ có vậy mà thôi.
"Tôi kính cẩn chờ đợi ngày đó, chờ cô dâu xinh đẹp nhất của tôi."
"Ừ, đến lúc đó, em đã là ông chú ba mươi tuổi rồi."
"..." Cố Gia Huy nhất thời thấy bất đắc dĩ, anh nói: "Nếu em còn nhắc đến tuổi của tôi nữa, tôi sẽ phải đánh mông em đấy."
"Đến lúc đó tôi tổ chức cho anh một cái sinh nhật ba mươi tuổi được không?"
"Không được!"
Cố Gia Huy từ chối ngay.
"Đã lớn như này rồi, tại sao anh vẫn còn nóng giận giống trẻ con vậy?"
"Lướt qua chủ đề này, nếu không tôi sẽ không cho em yên ổn đâu."
"Được rồi được rồi, ngủ thôi. Hôn anh một chút, tôi ngủ đây!"
Cô nũng nịu nói.
Con gái chính là muốn hôn hôn ôm ôm bế bế!
Cố Gia Huy bế cô lên, hôn môi cô một chút, anh cũng không hôn sâu, sợ mình lửa dục khó nhịn, anh không muốn cực khổ dày vò bản thân.
Nụ hôn lướt qua, ý còn chưa hết.
Anh thầm thở dài. Người đàn ông ba mươi tuổi rồi mới được cưới cô vợ nhỏ hai mươi tuổi về nhà...