Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thượng tướng của bộ đội đặc chủng Qúy Tiêu à?"

"Anh biết thì tốt, anh đừng chọc vào anh ấy, anh ấy khỏe hơn anh đấy." Cô ấy cố tình nói liên tục.

"Em cũng đừng chọc vào, cơ thể nhỏ nhắn của em không khá hơn gì đâu."

"Tôi khác anh, chúng tôi là quan hệ bạn trai bạn gái, anh ấy thương tôi còn chẳng kịp nữa là! Sớm chiều ở chung với anh ấy trong quân đội, tôi mới biết người đàn ông mà tôi muốn là người đàn ông như thế nào, anh ấy ý..." Cố Yên đang định ba hoa chích chòe, không ngờ bên tai truyền đến tiếng nói hơi bực mình: "Khi đang lái xe, kích thích đầu óc của tài xế, đây là một sự lựa chọn rất không sáng suốt. Em có thể không suy nghĩ cho tính mạng của tôi, nhưng em cũng phải suy nghĩ cho an toàn của chính bản thân em. Chắc là em không muốn làm một đôi

uyên ương mệnh yểu với tôi đâu nhỉ."

"..."

Tất cả những lời nói của cô ấy đều bị nghẹn trong miệng, giống như là bị nhét cục bông vậy, thở ra không được thở vào cũng không được, nghẹn nơi lồng ngực buồn bực lắm.

Lại lần nữa bị đánh trả về.

Có phải trước đây cô ấy chưa cãi nhau với Lệ Nghiêm lần nào nên chưa trải nghiệm sự lợi hại của anh ta đúng không?

Sao mình nói cái gì cũng đều bị bác bỏ lại một cách hoàn mỹ vậy, hơn nữa lần nào cô ấy cũng bị nói cho á khẩu không nói được gì.

"Nửa năm không gặp, anh mồm mép thật."

"Nửa năm không gặp, tính tình của em cũng lớn lên rồi."

"Đa tạ đa tạ, tôi vẫn luôn như thế này."

"Như nhau như nhau, anh cũng vậy."

Chủ đề này hạ màn một cách lúng túng, sau đó chiếc xe đỗ ở cửa khách sạn, Qúy Tiêu đã thu dọn xong hành lý, đang chờ ở dưới lầu.

"Mở cửa, cho tôi xuống."

Chiếc xe dừng ở bên đường đối diện, cửa xe vẫn khóa, anh ta vẫn chưa có ý định thả người.

Cô ấy ảo não trừng mắt một cái, không khách khí nói.

"Anh ta chính là bạn trai đương nhiệm của em à?"

"Đúng, tôi cũng sẽ kết hôn với anh ấy."

"Yêu đương thì được, chơi đủ rồi thì thu dọn tâm trạng về thôi."

"Anh nói nhẹ nhàng thật đấy, tôi và anh không quay lại được nữa đâu."

"Cái đó thì chưa chắc."

Anh ta thản nhiên nói, sau đó anh ta cởi dây an toàn cho cô ấy.

Lạch cạch một tiếng, trong khoang xe yên tĩnh, âm thanh này càng có vẻ vang.

Cố Yên nghe được lời này, cô ấy không hiểu.

Anh ta nói câu này là có ý gì, anh ta chắc chắn mình sẽ quay lại thế cơ à, ai cho anh ta dũng khí đấy vậy, Lương Tĩnh Như à?

"Anh nghĩ anh là ai? Đồ thần kinh!"

Anh ta đã mở cửa xe, cô ấy vội vàng nhảy xuống xe, rồi chạy thật nhanh đầu cũng không ngoảnh lại, sợ mình chạy chậm một bước thì sẽ không kìm được mà quay đầu lại.

Cô ấy thở hồng hộc đi tới trước mặt Qúy Tiêu, anh ta hơi nghi hoặc: "Sao thế, chạy toát hết cả mồ hôi rồi kìa, có ai đuổi theo em à."

"Có....."

Cô ấy quay mặt lại nhìn, nhưng làm gì còn thấy xe của Lệ Nghiêm ở bên đường đối diện nữa, thế mà anh ta đã đi rồi.

Cứ thế.... đi luôn rồi à?

Này cũng tốc độ quá rồi đấy.

"Em đang nhìn gì vậy?"

Qúy Tiêu gọi cô ấy, cô ấy hồi thần rồi xua tay lia lịa.

Lệ Nghiêm chào cũng không thèm chào lấy một cái, đã cứ thế đi luôn, sao trong lòng cô ấy lại cảm thấy khó chịu thế nhỉ?

"Đi thôi, đi đến ngoại ô phía tây vẫn còn chút thời gian."

"Ừ, đi thôi."

Cô ấy gật đầu, một giây sau Qúy Tiêu ôm eo cô ấy, cô ấy khẽ run lên, nhưng cũng không có từ chối, hai người sánh đôi mà đi.

Lệ Nghiêm ở một góc nhìn thấy cảnh này, ánh mắt thâm thúy, bên trong ngấm một chút lạnh lẽo.

Cố Yên ở nhà Qúy đến tận chạng vạng tối, cô ấy không cho Qúy Tiêu đưa mình về.

Cô ấy muốn đi muốn chút rượu, giải thèm.

Cô ấy gọi xe đi đến trung tâm thành phố, chọn một quán bar rồi đi vào.

Bên trong đèn nhạc xập xình, nam nam nữ nữ, muôn hình muôn vẻ.

Cô ấy ngồi cạnh quầy bar, gọi vài ly Kê Vĩ Tửu.

Không ít đàn ông đến gần đều bị cô ấy đuổi đi.

Tiếp ly này đến ly khác, càng uống lại càng tỉnh.

Nửa năm ở trong quân đội, cô ấy không uống rượu, tửu lượng trái lại không giảm lại tăng, cũng tốt hơn rất nhiều.

Cô ấy đang uống, điện thoại reo lên, là số của Lệ Nghiêm.

Cô ấy xem mà phiền lòng, biết sớm thì hoàn thành xong nhiệm vụ cô ấy đã thay sim khác rồi.

Sim này nửa năm rồi không dùng, bởi vì nhiệm vụ có tính bí mật, bộ truyền tin cá nhaan cũng không được mang theo.

Cho nên nửa năm nay, cô ấy không có bất kỳ liên lạc nào với thế giới bên ngoài.

Mỗi ngày, cô ấy đều sống trong khói lửa của súng ống đạn dược, không muốn chết, cũng không dám chết.

Bởi vì hàng ngày cô ấy đều phải chữa trị cho các chiến sĩ bị thương, không nghỉ.

Cuộc sống bận rộn, cũng làm cho cô ấy dần quên đi nỗi đau mà Lệ Nghiêm mang đến.

Nhưng khi cô ấy rảnh rỗi, cô ấy lại nghĩ tới nơi này, đầu óc cô ấy lại không kìm được mà hiện lên hình ảnh ngày hôm đó, khi mình mặc váy cưới, được bố dắt tay dẫn lên thảm đỏ.

Nếu không xảy ra chuyện bất ngờ, thì lúc đó cô ấy chính là vợ của Lệ Nghiêm, vẫn là người đồng hành tốt nhất cùng kề vai tác chiến với anh ta.

Nhưng trên đời này không có nếu như.

Cô ấy tự giễu cười một cái, rồi thẳng tay tắt điện thoại.

Cho dù tửu lượng của cô ấy có tốt đi chăng nữa, uống đến cuối cùng người cũng có ba phần say rồi.

Có người tiến đến bắt chuyện, hình như cô ấy trông thấy một khuôn mặt rất xấu.

Đối phương buông lời ngả trớn với cô ấy, thậm chí còn động tay động chân, Cố Yên là một người nóng tính, chưa nói được hai câu đã bắt đầu đánh rồi.

Cuối cùng, hình ảnh mà cô ấy nhìn thấy có chút vụn vặt, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì cô ấy hoàn toàn không biết.

Ngày hôm sau tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, chứng tỏ mình đang trong bệnh viện.

Ai đưa cô ấy đến đây, tối qua cô ấy ngất đi lúc nào nhỉ?

Cô ấy không có gì đáng ngại, hoàn toàn không cần nằm viện.

Cô ấy ngồi dậy rồi xuống giường, vừa khéo có một y tá đẩy cửa đi vào, thấy cô ấy như thế này, thì lập tức tiến lên đỡ.

"Cô không sao chứ, tối qua cô nôn nhiều lắm, suýt thì nôn cả nước chua trong dạ dày ra đấy."

"Ai đưa tôi đến đây?"

"Bác sĩ Lệ."

Lệ Nghiêm...

Trong đầu cô ấy lập tức hiện lên dáng vẻ của Lệ Nghiêm, trái tim hơi trầm xuống, đau buốt như hóc xương cá vậy.

"Tối qua đã xảy ra chuyện gì?" "Tối qua cô đánh người ta, cầm chai rượu đập vỡ đầu người ta, có người gọi 120, bác sĩ Lệ vội vàng đi qua. Khâu lại cho người đó còn là bác sĩ Lệ làm đấy, đối phương vốn định kiện cô, nhưng bác sĩ Lệ nói vài ba câu đã làm cho đối phương á khẩu không nói được gì, tiền thuốc men cũng không cho bác sĩ Lệ

trả kìa."

Cố Yên nghe được lời này, khóe miệng không kìm được nhếch lên một độ cong nhàn nhạt, ngay cả cô ấy cũng không biết.

Với tính cách của Lệ Nghiêm, nói chuyện có lý có chứng cứ, đánh thẳng vào lòng người, chắc chắn là dùng thủ đoạn pháp luật dọa đối phương rồi.

"Thế sau đó thì sao?"

"Sau đó bác sĩ Lệ vốn định đưa cô về, nhưng khổ nỗi cô đã nôn, quần áo cũng bẩn rồi, chúng tôi đành phải thay quần áo cho cô, truyền nước muối, để cô nghỉ ngơi ở bệnh viện."

"Thế Lệ Nghiêm thì sao?"

"Nửa đêm có một ca bệnh nhân cấp cứu, đưa đến phòng phẫu thuật, phẫu thuật mở sọ là bác sĩ Lệ làm, bận đến muộn lắ, đến giờ vẫn chưa nghỉ ngơi."

Y tá đau lòng nối.

Lệ Nghiêm là phó viện trưởng của bệnh viện thành phố, bởi vì Lệ Nghiêm đã từ bỏ việc vào tiền tuyến, quay về hậu phương, vật tư dược phẩm quân dụng chủ yếu cũng là anh ta xử lý.

"Anh ấy... vẫn chưa nghỉ ngơi à?"

Cố Yên nghe được lời này, trái tim khẽ run lên, vậy mà cô ấy lại hơi đau lòng.

Suy nghĩ này vừa trồi lên, lập tức bị cô ấy vứt đi. Cô ấy không được suy nghĩ linh tinh, ăn một vố khôn ra rồi, không được hồ đồ nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK