Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm kéo ống tay áo của anh, rồi định đi ra cửa, nhưng mà lại bị Cố Gia Huy ngăn lai. 

"Sao nào, thi được tốt nên ngượng hả! Tốt xấu gì thì chủ cũng là gia trưởng của cháu, hỏi 

một chút về thành tích của cháu, đúng lúc viện trưởng cũng ở đây, chắc chắn ông ấy rất rõ về tình hình của cháu." 

Cố Gia Huy căn bản không có ý định đi, anh đi lên trước. 

Viện trưởng vội vàng bảo anh ngồi xuống. 

"Cháu cũng ngồi đi." 

Cố Gia Huy vỗ vỗ vị trí bên cạnh. 

"Không... không dám..." 

Hứa Minh Tâm run run nói. 

Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, anh còn tưởng là cô đang câu nệ trước mặt người ngoài. 

"Không sao, ngồi đi." 

Hứa Minh Tâm nghĩ nghĩ, lát nữa dựa theo tính tình của Cố Gia Huy, chắc chắn anh sẽ đánh gãy chân. 

Cô cứ đứng thôi, cô còn cảm nhận cho tất cảm giác chân chạm đất. 

"Không, không, chú ngồi đi." 

Hứa Minh Tâm nói lắp bắp. 

Lần này, Cổ Gia Huy không có cưỡng cầu. 

Anh nhìn về phía viện trưởng, mỉm cười rồi nói: "Đứa nhỏ nhà tôi không gây rắc rối cho viện trưởng chứ?" 

Viện trưởng bừng chén trà nóng lên, mỉm cười nói: "Minh Tâm, bạn này ở trường rất là ngoan, thích giúp đỡ người khác, quan hệ cùng với các bạn học rất hòa thuận." "Ừ, tôi hiểu nhân phẩm của đứa nhỏ nhà chúng tôi mà, đúng là một đứa trẻ con. Nghe nói, thành tích thi cuối kỳ của mấy đứa đã ra rồi, trước đó Minh Tâm bị ốm nên đã xin nghỉ một thời gian dài, tôi cũng đã phụ đạo tốt cho cô bé rồi. Trên cơ bản thì kiến thức trong sách ngoài sách đều đã thông hiểu hết rồi, tôi nghĩ biểu hiện lần này cũng 

sẽ không kém, không biết thành tích của cô bé thế nào?" 

"Cái này..." 

Viện trưởng nghe được lời này, ông ta còn không dám thở mạnh. 

Ông ta cứng ngắc nhìn Hứa Minh Tâm, cảm thấy cái câu hỏi này là một câu hỏi chết người. 

Cố Gia Huy có hơi nghi hoặc, anh hỏi viện trưởng, tại sao viện trưởng phải nhìn Hứa Minh Tâm? 

Anh lại nhìn về phía Hứa Minh Tâm, phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, cánh môi khô, trên trán đã toát mồ hôi lạnh rồi. 

Chẳng nhẽ là bệnh cũ tái phát à? 

"Có phải cháu không thoải mái đúng không?" 

"A... không có, cháu chỉ cảm thấy trong phòng nóng quá, điều hòa để hơi cao rồi." 

"Không sao thật chứ? Chú hỏi thành tích của cháu xong, chủ sẽ đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra, chắc là phải để Lệ Nghiêm ở lại trong nhà thôi." 

"Viện trưởng, phiếu điểm của Minh Tâm đầu? Lấy cho tôi xem." 

"Tôi... tôi đi in ngay đây." 

Viện trưởng run lẩy bẩy nói. 

Hứa Minh Tâm chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. 

Tiêu rồi tiêu rồi, năm nay khó khăn rồi! 

Viện trưởng nhanh chóng in phiếu điểm ra, sau đó ông ta cung kính đưa đến trước mặt Cố Gia Huy. 

Cố Gia Huy đang mỉm cười nhàn nhạt, sau khi nhìn thấy phiếu điểm, nụ cười ở khóe miệng cứng đờ chỉ trong chốc lát. 

Sau đó, dần dần thu lại, cuối cùng vẻ mặt đã biến thành khó coi đến cực điểm. 

Anh đã nhìn thấy cái gì đây? 

Một môn 58, một môn 59! 

"Viện trưởng, ông xác định bài thi không chẩm sai chứ?" 

"Không." 

Viện trưởng lau mồ hôi trên trán. 

"Vậy, điểm làm bài thi sạch sẽ thì sao?" 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK