Cố Gia Huy không ngờ mình nói bừa mấy câu cô cũng tin, đúng là cô nhóc đơn thuần đáng yêu.
Anh cúi người, cánh môi chạm vào tai cô, làm cho trái tim cô khẽ run lên, cơ thể cũng cứng ngắc lại.
"Em nói đấy, chỗ không nên chạm của đàn ông, em không nhớ rõ à?"
"Em đùa giỡn lưu manh với tôi, thì em phải chịu trách nhiệm với tôi đấy."
"Tôi... tôi sắc như thế thật sao?" Hứa Minh Tâm suýt thì khóc luôn rồi, giọng cô hơi run.
"Không, em chỉ như thế với một mình tôi thôi, tình có nguyên nhân, dù sao thì dáng người tôi đẹp thế này, em thèm thuồng tôi cũng có thể hiểu được."
Anh tiếp tục nói linh tinh với vẻ mặt nghiêm túc, lừa cho thiếu nữ tịt mít Hứa Minh Tâm đây sửng sốt.
Cái... cái quỷ gì chứ?
Cô đâu có thèm thuồng đâu...
Lẽ nào là tiềm thức của đại não?
Đúng là cô mong chờ hai người xảy ra quan hệ. Dù sao thì... yêu nhau lâu như này rồi, cô cũng hy vọng có chút thân mật da thịt. Trước kia cô còn có thể thông cảm cho kiểu yêu đương Plato, nhưng lâu ngày, cô phát hiện nam nữ đều có dục vọng, dù cô chưa có nhiều kinh nghiệm, cô cũng mong có thể cá nước thân mật với anh, sau này có thể sinh cho anh một em bé, một gia đình
mỹ mãn.
Lẽ nào sau khi ngủ say, cơ thể cô đã quá thành thật hả?
Tiêu rồi tiêu rồi, giờ mất mặt quá đi!
"Thế tôi... thế bây giờ tôi phải làm sao?" Cô lắp bắp nói.
"Em chịu trách nhiệm với tôi đi, cái này là việc em không trốn được."
"Tôi sẽ làm thế, tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm, tôi sẽ không đùa giỡn lưu manh không công!"
Cô vội vàng nói, sợ anh không tin.
"Ừ, vậy thì được, trái tim tôi cũng coi như là đã quyết định rồi."
Cố Gia Huy thu tay, ôm chặt cô vào lòng.
Cằm gác lên đỉnh đầu cô, hô hấp hơi nặng rồi nói.
Lời này, lộ ra sự an tâm nhàn nhạt.
Hứa Minh Tâm không nói gì, thỏa thích cảm nhận vòng ôm của anh.
Cô vùi đầu vào trong lòng anh, do dự một chút, bàn tay nhỏ vươn ra, ôm lấy tấm lưng rắn chắc của anh.
"Xin lỗi..."
"Em đã đồng ý chịu trách nhiệm với tôi rồi, em còn nói xin lỗi gì nữa, em muốn chơi xấu phải không?"
"Không phải cái này, tôi nói hôm qua cơ... tôi xin lỗi chuyện hôm qua."
Giọng nói rầu rĩ của cô truyền tới, nho nhỏ tinh tế.
Lòng anh mềm nhũn, anh dịu dàng nói: "Không có gì, em không cần nói xin lỗi với tôi, mọi việc đều do tôi cam tâm tình nguyện. Chẳng phải cuối cùng em vẫn tới đấy sao, thế là đủ rồi."
"Cái đó không giống, tôi còn tưởng... anh đã quên rồi cơ. Là tôi không tốt, tôi không nên suốt ngày đa nghi, tôi còn tưởng mấy hôm nay anh đều ở bệnh viện, nên mới cả đêm không về."
"Em ghen rồi."
Anh mỉm cười nói, giọng điệu khẳng định.
Một câu đã nói toạc ra thế, trên mặt cô không có ánh sáng, cô rất muốn phản bác, nhưng há miệng ra rồi lại không bật ra được lời nào.
Cô ghen thật, ghen nhiều lắm, rồi tự mình buồn bực.
"Chịu thôi, Lucia xinh hơn tôi, cũng giỏi hơn tôi, tôi tự ti, tất nhiên là tôi lo rồi..."
Huống hồ hai người cũng không phải là tình cảm tan vỡ, mà là vì một hiểu lầm mà thôi.
Ngộ nhỡ cái chết của Cố Trường Quân không liên đến Lucia, thì phải làm sao?
Những lời này cô giữ trong lòng, cô không dám hỏi ra, sợ anh nghe xong sẽ suy nghĩ sâu xa đến vấn đề này, ngộ nhỡ anh nghĩ thông suốt thì phải làm sao?
"Em không cần so sánh với người khác, trong lòng tôi, em đã đủ tốt rồi. Tôi chưa cho em đầy đủ cảm an toàn, là lỗi của tôi. Trước đây tôi mong em ghen rồi tức giận, nhưng từ sau lần đi về quê tế bái kia, thì tôi không muốn nữa."
"Nhìn thấy dáng vẻ em giận, đối với tôi nó thật sự là một loại tra tấn. Tôi không muốn giận dỗi với em, không muốn cãi nhau với em, càng không muốn chiến tranh lạnh, tư vị rất khó chịu. Tôi không nỡ để em hạ mình cầu xin tôi, cho nên tôi cố gắng để xuống chủ nghĩa đàn ông, chủ động tìm em."
"Lần này tôi cũng không đúng, nếu tôi giải thích sớm hơn, thì sẽ không như thế này rồi. Sinh nhật của em đã qua rồi đúng không? Nhưng cái tôi chuẩn bị chắc chắn em chưa nhìn thấy."
"Không phải là... chiếc bánh ga tô đó à?"
"Một chiếc bánh ga tô cần tôi bỏ ra hai ngày bày biện sao?"
Anh bất đắc dĩ nói.
"Chúng ta đi đến quán trọ của dân bản địa Hương Sơn, trả tiền rồi thì cũng phải cho em nhìn thấy mới được, tôi không muốn lặng lẽ đối xử tốt với em, tôi muốn lỗ liễu, rõ ràng. Tôi muốn em nhìn thấy, sau đó quay lại với tôi từng chút từng chút một."
"Đây... đây có tính là khóa tôi lại không."
"Ừ, đúng là tôi có tính toán như vậy."
Cố Gia Huy muốn ra viện, cô vẫn hơi lo lắng.
Bác sĩ nói rằng anh bình phục rất tốt, sốt nhẹ chỉ cần chú ý, chắc hẳn là không có gì đáng ngại.
Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, rồi đi cùng Cố Gia Huy đến quán trọ của dân bản địa Hương Sơn.
Hôm qua, lúc cô tới cô đã nhìn thấy bóng hơi ở trong phòng, cô cũng chưa nhìn kỹ, bởi vì lúc đó cô không có tâm trạng.
Sau khi đi vào, cô có hơi nghi hoặc, không rõ anh muốn đưa mình đi xem cái gì.
Đúng lúc này, phía trên đỉnh đầu truyền tới tiếng nổ, một đống bóng hơi nổ ra, thế mà rơi xuống cơn mưa cánh hoa...
Là cánh hoa hồng.
Mới hái, bảo quản rất hoàn hảo, vừa rơi xuống là mang theo hương hoa hồng, nồng nàn giống như tình yêu cuồng nhiệt.
Hoa hồng để một ngày trời rồi, có hơi khô vàng, nhưng không hề ảnh hưởng đến mỹ quan.
Cô kinh ngạc nhìn cảnh này, cảm giác mình như đang ở trong truyện cổ tích.
Đây là thật sao? Không phải là mơ à?
Cô bắt lấy một cánh hoa, trái tim khẽ run lên.
Trong màn mưa cánh hoa hồng, cô nhìn thấy người đàn ông đứng lặng im ở cửa, hai tay thả lỏng phía sau, đang nhìn mình với ánh mắt dịu dàng.
Tầm mắt vượt qua không gian, quấn quýt trên người cô, giống như là có sợ tơ hữu lực vậy.
Cô không kìm được nở nụ cười, rồi chạy qua, nhảy lên người anh.
Còn anh thì cũng vững vàng ôm chặt lấy mình, bàn tay to giữ mông cô, để cô bám chặt lên người mình, giống như con gấu túi vậy.
Cánh tay trắng như ngó sen của cô vòng quanh cổ anh, rồi không kìm được thơm lên má anh, cô nói: "Cái này đều là anh chuẩn bị à?"
"Đáng tiếc, hôm qua em không nhìn tháy, bỏ lỡ ngày quan trọng nhất rồi."
"Không sao không sao, tôi vui và thỏa mãn lắm rồi! Cảm ơn anh, đã chuẩn bị tất cả những thứ này vì tôi."
"Vẫn còn, đừng vội."
"Vẫn còn á?" Cô hơi ngạc nhiên.
Anh thả cô xuống, nắm tay cô, dắt cô đi lên tầng.
Anh mở một căn phòng ra, cô đã bị che mắt, cô bước vào cùng anh, sau đó cô nghe thấy tiếng anh.
"Em mở mắt được rồi."
Cô lấy bịt mắt xuống, phát hiện trong căn phòng có một màn hình chiếu cực lớn, đang phát video.
Trong video toàn là ảnh chụp của mình, là Cố Gia Huy chuẩn bị.
Từng giai đoạn ở một năm nay đều được ghi lại.
Cô có thể nhìn thấy rõ sự thay đổi một cách rõ ràng của mình trong bức ảnh, trước đây trong ánh mắt nhìn về phía Cố Gia Huy chỉ có sợ hãi không có yêu thích, nhưng lâu dần, cô không còn sợ gương mặt xấu xí đó nữa, cô cũng bắt đầu tiếp nhận sự thật anh là vị hôn phu của mình.
Cô coi anh như người nhà, cho nên ngay từ đầu chắc là tình thân.
Cô muốn bảo vệ anh, cô không thích người khác chỉ chỉ trỏ trỏ anh rồi nói này nói nọ, cô giống như gà mẹ bảo vệ gà con vậy. Không muốn gây thị phi cho anh, sợ anh tự thân khó bảo toàn.