"Em đang an ủi người ta à?"
"Đúng thế, thì vốn dĩ tôi không giúp được mà chắc chắn là anh gặp phiền não ở chuyện làm ăn."
"Tôi muốn báo thù cho anh ba, nhưng tôi sợ sau này sẽ làm tổn hại tới rm. Tôi không muốn từ bỏ em, cũng không muốn từ bỏ anh ba. Chuyện của anh ba, liên lụy đến quá nhiều người, tôi sợ tôi không thể bảo vệ được em."
"Hứa Minh Tâm, tôi thật sự không biết phải làm thế nào. Nếu được, tôi tình nguyện người
mà xác chìm xuống biển là tôi, chứ không phải anh ba. Tôi thà mãi mãi chưa gặp em, thì sẽ không phải lựa chọn khó khăn như thế này."
Giọng nói của Cố Gia Huy trầm thấp khàn khàn, nhiễm phải khí lạnh của đêm đông, nặng nề chui vào bên tai.
Trong lòng Hứa Minh Tâm khẽ run lên, hóa ra anh đang lo lắng cho mình, không biết phải lựa chọn như thế nào, nên mới chật vật như vậy.
Cố Gia Huy mà cô gặp, mãi mãi chàng trai hăng hái hăm hở.
Cho dù lúc đó, mạng của cô ngàn cân treo sợi tóc, anh sợ hãi bất an, thì anh cũng không có sa sút, không biết làm sao như lúc này,
Ngay khi Cố Gia Huy cụp mắt, vẻ mặt thì ngưng trọng, không ngờ Hứa Minh Tâm chưa nói câu nào, mà là..."
Hai tay quấn lên cổ anh, cánh môi phấn nộn đưa lên, bắt chước dáng vẻ của Cố Gia Huy trước kia, chậm rãi hôn.
Người anh khẽ cứng đờ, anh thấy Hứa Minh Tâm ở trước mặt đã nhắm mắt lại, có da có thịt.
Vốn là cô chiếm quyền chủ đạo, về sau Cố Gia Huy đảo khách thành chủ, bá đạo đáp lại, trái lại công thành chiếm đất.
Cuối cùng, hai người đều thở hồng hộc.
Lần này, tay sói của Cổ Gia Huy đã chui vào trong quần áo của cô, chạm vào mép nội y rồi.
Nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt, lý trí của anh đã quay lại, anh đã đẩy Hứa Minh Tâm
ra.
Hứa Minh Tâm có chút kích động cũng có chút sợ.
Cô đoán anh mà không đẩy ra, chắc chắn mình liền thuận thế...
Ngẫm lại đều cảm thấy, xấu... xấu hổ quá!
Đàn ông và phụ nữ, cởi sạch thì có thể làm gì?
Đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa!
Cô cũng hơi xấu hổ, mặt cô đỏ bừng.
Cơn buồn ngủ đã mất sạch, trong trời tối như mực, trong mắt chuyển quanh.
Trái tim cô đập thình thịch, có thể tinh tường nghe thấy tiếng hít thở thô suyễn của hai người trong không khí.
Suýt thì lau súng cướp cò rồi!
"Cái đó."
Hứa Minh Tâm phá tan bầu không khí im lặng.
"Không phải là tôi câu dẫn anh đâu, tôi chỉ muốn để anh rõ một số thứ. Trước kia tôi bị Trình Hoa giày vò, suýt thì chết, đó lúc khi tôi tỉnh lại, tại sao anh không nói cho tôi biết, anh muốn từ bỏ?"
"Tôi sẽ không để những chuyện như thế xảy ra thêm một lần nữa."
"Vậy bây giờ anh không thể bảo đảm được à?"
"Ừ, kẻ địch lần này rất mạnh, đến cả tôi cũng không hoàn toàn nắm chắc." "Thực ra cùng lắm thì chết thôi, mặc dù tôi rất sợ chết, tục ngữ nói chết tử tế không bằng sống tiếp, đúng không nào. Người sợ chết như tôi, tại sao lại xảy ra cái chuyện của Trình Hoa nhỉ, lại còn bằng lòng theo anh nữa cơ chứ? Bởi vì tôi thích anh, tôi không muốn chia xa với anh. Tôi biết anh có nguy hiểm, tôi cũng có thể vô tội
gặp tai ương, nhưng vậy thì sao chứ?"
"Tôi biết, bất kể có xảy ra chuyện gì, cậu ba Cố của tôi nhất định sẽ tới cứu tôi. Giống như Tề thiên đại thánh chung quy sẽ chạy tới cứu Tử Hà tiên tử thôi, mặc dù.." Mặc dù cuối cùng không cứu được, nhưng Tử Hà tiên tử rất vui, khi mình thân mang mũ phượng khăn quàng, gặp được ý trung nhân của mình. "Tôi biết anh sẽ tới cứu tôi, cho dù là tới muộn, tôi cũng sẽ không trách anh. Bởi vì tôi biết, chắc chắn anh sẽ không bỏ cuộc, nhất định anh sẽ dốc toàn lực"