"Cũng vậy, sợ cô... khóc." Một chữ cuối cùng, đặc biệt dịu dàng.
Lúc anh ta hôn mê, đầu óc không phải là không có ý thức, trái lại anh ta rất tỉnh táo.
Trong đầu anh ta tràn ngập dáng vẻ cô ấy khóc.
Nếu mình hôn mê không tỉnh, một cô gái như cô ấy sao mà chịu đựng được, chắc chắn là cô ấy sợ lắm.
Bạch Thư Hân nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên, cô ấy sững sờ nhìn anh ta.
"Làm con gái khóc... không tốt."
Bạch Thư Hân nghe thấy vậy, cô ấy vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Anh ta quen thân sĩ, cho nên mới đặc biệt chăm sóc con gái.
Thế mà cô ấy cảm giác những lời vừa rồi vô cùng êm tai, khiến cho cô ấy hơi hoảng thần.
"Cô đã liên lạc với anh Gia Huy chưa... chỉ có anh ấy có thể nghĩ cách..."
"Anh đừng lo, tôi đã thông báo cho Cố Gia Huy rồi, anh ấy bảo chuyện này để Khương Tuấn xử lý, tôi tin là sẽ có tin nhanh thôi. Anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, tình hình hiện tại của anh rất tệ."
Ôn Thành nghe thấy là cô ấy đã thông báo cho Cố Gia Huy, lúc này anh ta mới thở phào một hơi.
Cô ấy gọi bác sĩ tới, anh ta uống thuốc giảm đau, tiêm thuốc an thần xong, anh ta mới chìm vào giấc ngủ.
Biết anh ta bình an vô sự, cô ấy cũng có thể yên tâm đi ngủ rồi.
Mà giờ phút này, ở cổ trấn.
Hứa Minh Tâm và Cố Gia Huy ở nhờ một gia đình, chỗ này là địa điểm du lijch, có một công ty tổ chức tới đây, các khách sạn lớn nhỏ xung quanh đều đã được bao hết rồi.
Bọn họ đành phải ở tạm nhà người khác, nữ chủ nhân ngôi nhà này còn là người quen cũ với mẹ của Cố Gia Huy, từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Theo lý mà nói, Cố Gia Huy còn phải cung kính gọi một tiếng bác gái.
Hàng năm trước kia Cố Gia Huy tới đây, anh cũng sẽ mang một số đồ đến thăm, trò chuyện bày tỏ tấm lòng.
Dù sao thì bên đằng mẹ anh cũng không còn ai nữa, cho nên anh rất quan tâm đến người bác gái là bạn cũ thưở nhỏ này.
Trong nhà nữ chủ nhân có một trai một gái, nghe nói công việc của người con trai cũng là Cố Gia Huy tìm giúp.
Người con gái thì vừa tốt nghiệp đại học, đang ở nhà chờ việc, chưa có ý định ra ngoài.
Nghe nói là đã bắc nối quan hệ, nếu mà tìm được việc làm hướng dẫn viên du lịch thì mấy ngày nữa sẽ đi làm luôn.
Hứa Minh Tâm cũng xấu hổ nói mình là bạn gái của Cố Gia Huy, cô liền bảo cô cũng tới bái tế trưởng bối trong nhà, tiện thể tới đây luôn.
Khu nội thành Kinh Đô không mưa, hôm bọn họ tới, trấn nhỏ lại có mưa.
Trên núi toàn là đường đất, trời vừa mua một cái thì toàn bùn lầy, đường núi trơn trượt, không dễ lên núi.
Bọn họ đành phải chờ mưa tạnh rồi đi tiếp, xem dự báo thời tiết, ngày mai trời quang.
Bầu trời đã hiện lên màu trắng bạc, Hứa Minh Tâm khát nước muốn uống nước liền mơ mơ màng mà mò dậy.
Cô đi toilet xong thì đã tỉnh táo vài phần, sau đó cô leo lên giường.
Sau khi lên giường, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Sao giường nhỏ thế, lúc cô ngủ một mình, cô cảm thấy giường đơn là đủ, sao giờ lại thấy chật nhỉ?
Cô vừa quay người lại thì rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Cô lập tức tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu lên nhìn rõ người tới.
Cố Gia Huy?
Cô mở to mắt, nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
"Anh... sao anh lại ở đây?"
Bọn họ chưa công khai là bạn trai, bạn gái, tất nhiên không thể ngủ chung một phòng rồi, nữ chủ nhân đã dọn dẹp hai phòng, ở ngay cách vách.
Ở nơi xa lạ, cô có thói quen khóa trái cửa, sao anh vào được vậy?
Anh đã tới bao lâu rồi?
"Vừa nãy em dậy, lẽ nào em không nhìn thấy tôi à?"
Cố Gia Huy có chút bất đắc dĩ nói.
"Không... không a, sao anh lại vào được đây?"
"Tất nhiên là cầm chìa khóa vào rồi, tôi đã lắp thêm một cái."
"Ach..."
"Anh vừa tỉnh hay là anh chưa ngủ vậy? Sao tinh thần em tốt thế?" Hứa Minh Tâm nghi hoặc nói.
Cổ Gia Huy nghe vậy thì lâm vào trầm mặc.
Sau khi anh biết tin Cổ Cố xảy ra chuyện, thì khó mà ngủ được, cho dù anh biết Cố Cố sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn không kìm được lo lắng thấp thỏm.
Mãi đến vừa rồi Ngôn Dương gửi video tới, chứng minh Cố Cố đang sống tốt, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi anh chuẩn bị ngủ, thì Hứa Minh Tâm bò dậy.