Tiêu Bân trở mặt hoàn toàn, hung tợn nói.
Mọi người xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
Không ngờ trông Tiêu Bân cũng giống người đấy, không ngờ con người thật lại là như thế này.
Hứa Minh Tâm nhìn thấy có người lấy điện thoại ra quay video, cô cố tình thêm mắm thêm muối nói.
hèn trong xương ư? Mọi người đã nghe thấy hết rồi! Mọi người phải nhìn cho rõ cái người trước mặt này, tiêu chuẩn tìm đối tượng của anh ta là vừa nhìn dung mạo mà cũng nhìn gia thế nữa, người đàn ông nông cạn như này, các cô gái nhất định phải né ra đấy!"
Hứa Minh Tâm nói rất to, người xung quanh cũng nghe thấy, tất cả các nữ sinh độc thân đều gật đầu.
Người đàn ông như thế này căn bản là không động đến đâu, quá dối trá.
Tiêu Bân chú ý thấy có người đang chụp ảnh, anh ta lập tức xông lên trước làm rớt điện thoại của cô ấy.
"Các người ai dám chụp, ông đây tìm người đánh chết các người, đừng chụp
nữa!"
"Anh còn dám đe dọa người khác ư? Mọi người, nếu ai quay video rồi tung
mạng xong bị người ta đánh, thì cứ đến tìm tôi, tôi nói với bố nuôi, mẹ nuôi tôi, để bọn họ xử lý. Không được nữa thì tôi đi tìm ông Cổ, ông cũng rất quý tôi, tôi đi tìm ông ấy lấy lại công bằng."
"Tốt lắm!"
Trong đám người có người vỗ tay.
Cô lôi vợ chồng Ngôn Dương ra nói, cũng lôi cả Cố Gia Bảo ra, Tiêu Bân mặt đỏ bừng bừng thành màu gan heo rồi.
Anh ta chỉ vào mũi Hứa Minh Tâm, anh ta tức lắm, cuối cùng anh ta không nén được giận, xoay người rời đi.
Lúc Hứa Minh Tâm đi ngang qua cành hoa hồng, cô còn dẫm hai cái thật mạnh.
IN
Hừ, còn lâu cô mới thích hoa của loại người đểu cáng này.
Cô đi tới giao lộ, nhìn thấy Cố Gia Huy đang ngồi trên ghế lái.
ủa nhiên là anh.
Cô nhanh chóng lên xe, ngồi cạnh anh.
Sắc mặt Cố Gia Huy rất khó coi, âm u, không nói một lời.
Bầu không khí trong xe thực quỷ dị.
Cô liếc mắt nhìn Khương Tuấn ở đằng sau, anh ấy đang lạnh run, mắt liếc Cố Gia Huy, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Anh vẫn đang tức giận, đang nổi nóng, còn chưa tiêu đâu.
Hứa Minh Tâm cũng sợ xui xẻo, trên đường đi cô cũng không dám nói chuyện.
Cố Gia Huy lái xe đi với tốc độ rất nhanh, dọa cô phải vội vàng thắt dây an
toàn.
Cuối cùng, chiếc xe vững vàng dừng ở cổng biệt thự.
Cố Gia Huy xuống xe, khi cửa xe đóng lại có phát ra một tiếng rầm.
Hứa Minh Tâm vội vàng đi theo.
Cô nhìn về phía Khương Tuấn: "Kỹ thuật lái xe của Cố Gia Huy tốt thế à?"
"Qủa thật chính là lão tài xế nổi danh đấy có được không hả? Nếu mà cho tôi lái cái màn chấn động lòng người vừa nãy, chắc chắn tôi sẽ tông vào người khác, không ngờ ông chủ tính rất thích đáng, không nhiều một tấc không ít một tấc, thật sự giỏi."
"Sao anh ấy vẫn còn tức giận vậy? Chẳng phải sự việc đã giải quyết rồi sao?"
"Phỏng chừng là... bị kích thích rồi à?"
"Em ở ngoài nói thầm cái gì hả, còn không mau vào đi."
Giọng nói trầm thấp của Cố Gia Huy truyền tới, cô không nhịn được rụt đầu, vội vàng thay giày đi vào.
Thế mà anh chưa tìm mình "tâm sự", mà là gọi Khương Tuấn vào thư phòng.
Cánh cửa thư phòng vừa đóng lại, Khương Tuấn đã bắt đầu run rồi.
Tại sao... tại sao lại gọi mình anh ấy vào chứ, lẽ nào là muốn cho mình hai quyền, xả giận sao?
Anh ấy không chờ Cố Gia Huy mở lời, đã giành trước một bước nói: "Ông chủ, oan có đầu nợ có chủ, nếu anh cảm thấy trong lòng khó chịu, anh nói cho tôi biết, tôi lập tức đi tìm người tẩn tên nhóc không biết điều kia một trận!".
"Cậu nói đúng, tấn cậu ta một trận cho tôi, tiện thể đi sang nhà họ Tiêu cảnh cáo một tiếng, không cần lấy danh nghĩa của tôi, tùy tiện phải một người lấy danh nghĩa của nhà họ Ngôn."
Mặc dù Cố Gia Huy tức giận, nhưng vẫn chưa đủ để mất lý trí, anh vẫn biết mình đang làm cái gì.
Khương Tuấn nghe vậy thì thở phào một hơi, chỉ cần không đánh mình, hết thảy đều dễ nói.
"Thế bây giờ tôi đi làm..."
Anh ấy nói xong, đang định quay người rời đi, nhưng mà lại bị Cố Gia Huy gọi lại.
"Đợi đã."
"Sao vậy, ông chủ."