Hứa Minh Tâm đã đợi hồi lâu mà vẫn chưa nhìn thấy Cố Gia Huy.
Lúc này, cửa hội sở mở ra, Lucia đi ra dưới sự vây quanh của mọi người.
Xung quanh toàn là vệ sĩ áo đen, trông có hơi dọa người.
Hứa Minh Tâm vội vàng đứng dậy, dịch người sang bên cạnh.
Lucia thản nhiên liếc mắt nhìn Hứa Minh Tâm, cô ta hơi coi thường cô.
"Đuổi tên ăn xin này đi, cũng không nhìn xem đây là nơi nào."
Sau đó cô xe liền đi vào trong xe.
Đó là một chiếc xe rất dài, Lucia ngồi ở chính giữa, trước sau có năm chiếc xe hộ tống bảo vệ cho cô ta.
Cô ta vừa đi, nhân viên công tác liên tiến lên đuổi cô đi.
Hứa Minh Tâm đành phải đứng ở bên đường đợi.
Cô lạnh run cầm cập, cảm giác toàn thân đều cứng ngắc.
Đúng lúc này, trên người chợt có thêm một chiếc áo khoác.
Cô cảm nhận được hơi thở quen thuộc ấm áp kia.
Hứa Minh Tâm lập tức lệ nóng quanh tròng, cô quay người nhào vào lòng anh, sau đó ủy khuất nói: "Anh đi đâu vậy? Anh có biết là tôi không thấy anh tôi rất lo rất sốt ruột không hả? Điện thoại anh cũng tắt máy, rốt cuộc anh đã đi đâu làm gì vậy?"
Cố Gia Huy vẫn luôn ở chỗ tối, nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang chờ mình, nhưng Lucia chưa đi, anh không dám tùy tiện xuất hiện.
Giữa anh và Lucia, có quá nhiều liên quan không kéo rõ được, cả đời này tốt nhất là đừng gặp mặt.
Anh ôm chặt lấy Hứa Minh Tâm, anh biết cô đã chịu ủy khuất rồi.
Anh cũng không ngờ, cô lại ngốc nghếch đợi mình ở chỗ này và không đi về cùng Thẩm Tuệ.
Anh quan sát ở chỗ tối, đau lòng chết đi được, có mấy lần anh suýt thì không nhịn được muốn xông ra, ôm chặt cô vào lòng.
"Lần sau, không đợi được tôi thì đi về trước, biết chưa?"
Hứa Minh Tâm đỏ mắt, lắc đầu.
Cô nắm chặt ống tay áo của anh, rồi nói: "Tôi không đợi được anh, tôi sẽ tiếp tục đợi."
"Tại sao?"
"Tôi sợ tôi chạy lung tung, anh sẽ về chỗ cũ tìm tôi. Tôi không muốn chơi trò mèo trốn trốn gì đó với anh, sau này tôi mà đi đâu cùng anh rồi lạc mất anh, vậy thì tôi sẽ ở yên tại chỗ chờ anh. Đợi mãi luôn, anh cũng không cần tìm tôi khắp thế giới, anh chỉ cần quay về chỗ cũ là được."
Hứa Minh Tâm cố chấp nói.
Cố Gia Huy nghe thấy lời này, trái tim mềm nhũn.
Rốt cuộc cô là cố chấp hay là ngốc?
"Em không sợ ở yên một chỗ rồi không chờ được tôi à? Ngộ nhỡ tôi không tới thì sao?"
"Vậy thì tôi sẽ ở đây đợi cả đêm, tôi tin là chắc chắn anh sẽ về, đúng không."
Cô hơi trẻ con nắm lấy tay anh, quật cường nói.
"Được, tôi biết rồi. Sau này nếu không may mà chúng ta có lạc nhau, thì quay về nơi ban đầu."
"Ừ, lần này anh đã làm cái gì vậy, không phải tôi đã bảo ngoan ngoãn đợi tôi trong góc sao? Tại sao chớp mắt một cái, tôi đã không thấy anh nữa rồi vậy."
"Lúc đó tôi phải xử lý chút chuyện, điện thoại hết pin nên tắt máy. Đợi làm xong, bữa tiệc cũng đã kết thúc rồi."
"Thế thì anh cũng phải nhắc trước cho tôi một tiếng chứ." Cô hơi giận.
"Xin lỗi, tôi tưởng tôi có thể kết thúc nhanh, không ngờ..."
"Thôi được rồi, lần sau không được vậy nữa đâu đấy!".
"Được."
Có Gia Huy nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, kéo cô lên xe, sau đó rời đi.
Sau khi anh đưa Hứa Minh Tâm về, anh liền quay về nhà của Ôn Thanh Vân.
Ôn Thanh Vân chờ lâu lắm rồi.
Cô ta nhìn thấy Cố Gia Huy trở về, thì lập tức tiến lên, sốt ruột hỏi: "Tôi nghe nói Lucia cũng đi phải không?"
"Những năm trước chẳng phải là anh cô ấy đi sao? Sao lần này cô ấy lại đi, tôi đã tính sai rồi. Cậu và cô ấy..."
"Không gặp mặt, kịp thời tránh được."
Cố Gia Huy có chút đau đầu, ngón trỏ day day huyệt thái dương, vẻ mặt mệt mỏi.