"Em đang thức khuya đấy, như thế không tốt cho sức khỏe."
"..." Cố Yên bất lực: "Anh gọi điện cho tôi, chỉ để nói cái này thôi à?"
"Không phải."
Lệ Nghiêm cũng biết mình mâu thuẫn, muốn nói lại thôi, cuối cùng anh ta bất đắc dĩ nói: "Lần sau em đừng uống nhiều rượu như thế nữa, con gái không an toàn, nếu không phải là anh đi theo em, nếu mà có xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể ăn nói với anh trai em được."
"Biết rồi, lần này là ngoài ý muốn." Cô ấy cũng không có phản bác, cô ấy định tâm bình khí hòa nói chuyện với anh ta.
Đã quen với việc thuyết giáo của anh ta, giờ nghe trái lại lại có cảm giác an toàn.
"Còn gì nữa? Anh còn gì muốn nói với tôi nữa?"
Cố Yên hơi căng thẳng, cô ấy cầm chặt cái điện thoại.
Chỉ cần anh ta xin mình quay lại, cô ấy lập tức giơ tứ chi tán thành!
Cô ấy không kiêu nữa, cũng không dày vò anh ta nữa, cô ấy đã nghĩ thông rồi.
Đời này kiếp này cô ấy chỉ cần một mình Lệ Nghiêm, người đàn ông khác có khỏa thân đứng trước mặt mình, cô ấy cũng sẽ không liếc thêm một cái.
Nếu đã vậy, thế thì cô ấy còn làm trò cái gì nữa?
"Phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, về rồi thì nghỉ ngơi cho khỏe, dù sao thì em cũng vừa chấp hành xong một nhiệm vụ. Em và Qúy Tiêu..."
"Tôi và Qúy Tiêu làm sao?"
"Anh ta khá được, anh đã điều tra về nhà họ Qúy rồi."
Cố Yên nghe thấy lời này thì có hơi ngây người.
Cái gì gọi là Qúy Tiêu khá được, anh ta nói vậy là có ý gì?
Khi cô ấy đang định hỏi tiếp cho rõ, Lệ Nghiêm lại vội vàng nói: "Giờ không còn sớm nữa, em nghỉ sớm đi."
Cách chiếc điện thoại, cô ấy nghe thấy tiếng gió rất lớn từ đầu dây bên kia truyền vào, hình như là... tiếng khởi động động cơ gì đấy.
Cô ấy còn chưa kịp nói thêm, anh ta đã vội vàng cúp máy.
Cố Yên ngây người nhìn điện thoại, tâm trạng lên lên xuống xuống, khó chịu kinh khủng.
Cứ kết thúc như vậy hả?
Cô ấy còn đang chờ anh ta níu kéo cơ mà?
Cái gì chứ...
Cô ấy bĩu môi, rồi lại nằm xuống giường, lăn qua lăn lại nhìn điện thoại, mong đợi anh ta gửi tin nhắn tới.
Nhưng... lại không có.
Cô ấy muốn gọi lại, nhưng không có dũng khí, cuối cùng dỗi tắt điện thoại đi.
Đêm nay, cô ấy ngủ không ngon tí nào, lăn qua lăn lại mãi.
Sáng sớm hôm sau, Cố Yên lấy dũng khí đi đến bệnh viện thành phố tìm Lệ Nghiêm, nhưng lại được tin là Lệ Nghiêm từ chức, đến cả bảng tên cũng biến mất rồi, sau này sẽ không tới bệnh viện thành phố làm việc nữa.
Cô ấy không khỏi cảm thấy nghi hoặc, cô ấy chủ động gọi điện cho Lệ Nghiêm, nhưng Lệ Nghiêm lại không bắt máy, điện thoại ở trạng thái tắt máy.
Cô ấy nhíu chặt chân mày, cô chợt ý thức được điều gì đó, cô ấy lập tức đi tìm Bạch Thư Hân.
Bạch Thư Hân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đi đến nhà họ Bạch thì phát hiện hành lý của Lệ Nghiêm đã không còn nữa.
Anh ta là vội vàng từ Lai Châu trở về, đồ mang theo vốn đã không nhiều, nên thẳng tay mang đi luôn.
Bà Bạch không rõ, Bạch Hiếu lại biết một hai.
Lệ Nghiêm nhận được nhiệm vụ khẩn, tối qua đã đi rồi.
Quân lệnh như sơn.
Từ cổ chí kim, câu nói này đều không thể chống lại.
Bạch Thư Hân nghe được lời này, cô ấy chợt nhớ đến, hôm qua lúc ở trên xe Lệ Nghiêm nhận được cuộc gọi, sau đó vẻ mặt chợt trở nên nghiêm trọng.
Cố Yên nghe được lời này, trái tim lộp bộp một chút.
Cuối cùng cô ấy đã biết tiếng gió cô ấy nghe thấy trong điện thoại ngày hôm qua là cái gì rồi, là tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng.
Anh ta phải đi rồi, nên mới gọi cho cô ấy cuộc điện thoại này.
Nhiệm vụ này chắc chắn rất nguy hiểm, nếu không anh ta sẽ không bảo Qúy Tiêu khá được các kiểu.
"Chú, chú có biết được là nhiệm vụ gì không?" Cô ấy hỏi, trong lòng nóng như lửa đốt.
Bạch Hiếu khẽ lắc đầu, ông ta cũng ý thức được là nhiệm vụ này rất nguy hiểm.
Nhưng nhiệm vụ có tính bảo mật, cho dù ông ta biết, ông ta cũng sẽ không nói cho cô ấy biết.
Cố Yên nhớ đến Qúy Tiêu, cô ấy tông cửa xông ra ngoài, đi thẳng đến nhà họ Qúy ở ngoại ô phía tây.
Qúy Tiêu biết được mục đích cô ấy tới, thì nhíu mày: "Em bảo anh điều tra chỗ Lệ Nghiêm tới sao? Không được, thứ cho anh không làm được. Em là đang bảo anh biết phạm pháp mà vẫn làm!"
"Coi như em cầu xin anh đi có được không, anh cho em và anh ấy cùng đi chấp hành nhiệm vụ, em cũng là quân y, anh ấy có thể làm được thì em cũng có thể làm được, em đi sẽ không làm liên lụy đến bất cứ ai, em sẽ trợ giúp cho anh ấy!"
"Yên Yên, quân đội là tổ chức có tính kỷ luật, lúc đầu khi em chuyển khỏi đội ba, thì em đã không còn quan hệ với Lệ Nghiêm nữa rồi. Bây giờ em có nhiệm vụ đi chăng nữa, thì chính là chăm sóc anh, đến khi anh bình phục. Chuyện này.... anh không thể giúp em."
"Qúy Tiêu, em quỳ xuống cầu xin anh đấy được không? Anh ấy chưa bao giờ nói những lời như thế với em, mỗi lần đi làm nhiệm vụ, đi tiền tuyến anh ấy đều sẽ nói với em là, anh ấy sẽ về. Nhưng lần này, anh ấy lại bảo em là anh khá được, nhà họ Qúy rất tốt, có khả năng anh ấy không quay lại được nữa, anh biết không hả?"
"Chẳng phải em hận anh ta sao?"
"Em yêu anh ấy!"
Cố Yên rơi lệ đầy mặt, cô ấy khàn giọng hét lên.
Cô ấy yêu anh ta.... nên mới cố tình giả vờ thành dáng vẻ hận anh ta thấu xương.
Cô ấy yêu anh ta... Cho nên mới tìm Qúy Tiêu diễn vở kịch này.
Cô ấy yêu anh ta.... yêu anh ta một cách đau khổ, và cũng yêu đến mức làm mình đau khổ.
Cô ấy đau đớn chớp mắt, nước mắt như hạt châu bị đứt dây, im lặng rơi xuống.
Qúy Tiêu siết chặt nắm tay, nhìn cô ấy khóc thảm thiết, trong lòng cũng rất khó chịu.
Anh ta nói: "Anh giúp em."
"Thật sao?"
Cố Yên nghe thấy câu này thì như túm được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, cô ấy nắm chặt lấy quần áo của anh ta.
Qúy Tiêu đau lòng nhìn cô ấy, anh ta xoa đầu cô ấy rồi nói: "Thật, anh sẽ huy động mọi quan hệ đi điều tra."
"Vậy... vậy phải mất bao lâu?"
"Em đợi anh thông báo, đừng lo lắng quá, sự việc ròi sẽ có cách giải quyết. Nhưng.... em cũng biết nhiệm vụ của anh ta ác liệt như thế, còn có nguy hiểm đến tính mạng, em vẫn muốn đi sao?"
"Đi, em và anh ấy vốn phải vào sinh ra tử."
Cô ấy nói với vẻ vô cùng kiên định.
"Được."
Qúy Tiêu không biết phải nói gì, anh ta chỉ có thể bật ra một từ này.
Anh ta cho người đưa Cố Yên đang tinh thần suy nhược về nhà, rồi bắt đầu bắt tay vào điều tra việc này.
Mắt thấy tin tức có thể truyền về rồi, không ngờ nửa đường lại bị người ta cắt ngang.
Người cắt ngang không phải ai khác, là cô của anh ta.
Anh ta nhận được cuộc gọi của cô, nét mặt anh ta dần trở nên nghiêm nghị.
"Cô, sao vậy ạ?"
"Nghe nói cháu đang điều tra văn kiện cơ mật của quân đội, biết sai còn phạm vào, cháu không biết là phải nhận tội sao?"
"Cháu... cô à, cô cũng biết rồi ạ?" Qúy Tiêu muốn nói lại thôi.
"Cho cô một lý do."
"Cháu muốn giúp Cố Yên hoàn thành tâm nguyện." "Thật là kỳ lạ, cháu thích người ta, mà lại muốn thành toàn cho người khác, đây là cái đạo lý gì hả? Cô tưởng hơn phân nửa đàn ông là loại bạc tình bạc nghĩa, nhưng cháu thì lại khác, rất si tình, cũng rất là ngốc nghếch. Cô khuyên cháu đừng nói cho con bé biết là được, bên kia đang bùng phát bệnh dịch, bệnh dịch đó là một loại vi rút mới ra, tốc độ lây nhiễm rất nhanh, tỉ lệ mắc bệnh cao, một khi mắc phải thì trên cơ bản là không có bất kỳ cơ hội nào cứu chữa được. Lãnh đạo cấp cao của hai nước đều đã bị kinh động, và đang nghiên cứu thuốc mới. Nhưng khi nào thuốc này cho ra được thì chưa biết."
"Quân y đó, lúc nào cũng có khả năng sẽ chết, lần này ai cũng không khả quan. Nếu cháu không muốn người cháu thích đi bỏ mạng không công, thì cháu hãy giữ con bé lại cho cô. Hoặc là, để con bé đi chét, hoặc là cháu giữ con bé ở lại, rồi thành đôi với con bé. Người nhà họ Qúy ta không ai là đồ bỏ đi hết, cháu hiểu chưa?"
"Cái này..." Quý Tiêu nghe thấy lời này, trái tim hung hăng run lên.