Nhưng... buông, nói dễ hơn làm.
Nhắc tới hai chữ Lệ Nghiêm, trái tim cũng đau.
Cô ấy chỉ có thể ký thác cho thời gian, thời gian là liều thuốc tốt, cuối cùng sẽ chữa khỏi cho ba người họ.
Thực ra, cô ấy cũng muốn gặp Cố Yên một lần, nói một tiếng xin lỗi, nhưng mà... cô ấy vẫn chưa có dũng khí.
Còn Cố Yên, những ngày này cô ấy giống như người không có việc gì, bên ngoài lời ra tiếng vào cô ấy đều không quan tâm.
Cô ấy bán đấu giá toàn bộ đồ trong đám cưới, thậm chí cô ấy còn làm một chủ đề hủy hôn, đồ vật này nọ trái lại được truy hỏi nhiều lắm, bán ra giá cao ngất ngưởng.
Cô ấy còn giả vờ đùa là không sao cả, nói là quả nhiên mình là người nhà họ Cố, có thiên phú làm gian thương.
Cô ấy đã quyên góp hết toàn bộ số tiền này, coi như là vẽ một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho tình yêu của mình.
Hứa Minh Tâm không biết Cố Yên có còn đau lòng hay là không, bởi vì cô ấy cười rất sáng lạn.
Đi ra ngoài dạo phố ăn cơm uống trà mua sắm, cũng tham gia xem mắt với đối tượng mà La Xuân Hương sắp xếp, giống như thể cô ấy đã quên đi đám cưới đó.
Còn Hứa Minh Tâm thì cũng phải đi học rồi, những kiến thức học năm trước cô đã quên sạch rồi, cô đang nắm chặt thời gian học bù.
Thỉnh thoảng Cố Yên cũng kéo cô ra ngoài uống cà phê, cô cũng phải mang theo đề số học đi làm.
Cố Yên bất lực nói: "Sao tôi có cảm giác tôi đang dẫn cháu gái đi ra ngoài vậy?"
Hứa Minh Tâm vừa giải quyết xong một bài, cô nghiêng đầu nói: "Nếu tôi mà không dính quan hệ với Cố Gia Huy, thì quả thực tôi là cháu gái của cô đó."
"Ách... hình như cũng đúng, Hứa An Kỳ lấy cháu trai tôi, cô là em gái của cô ta, dựa theo bối phận thì chẳng phải chính là cháu gái của tôi sao? Trời, anh tôi thật đúng là cầm thú, ngay cả một đứa bé cũng không tha, cái này phải chịu ngàn đao!"
"..."
Cô ấy nói cây này là lạ, nhưng vì sao nghe thấy không có vấn đề gì nhỉ?
"Cô có muốn ăn chút gì đó không? Nếu không ăn, uống xong cốc cà phê này là tôi phải đi rồi."
"Ừ ừ, tôi làm xong cái này đã."
Hứa Minh Tâm đang vùi đầu làm bài tập, không ngờ bên tai truyền tới một âm thanh chói tai.
La Xuân Hương đi giày cao góp, nổi giận đùng đùng đi qua đây.
Cô ta vỗ mạnh xuống bàn, làm Hứa Minh Tâm giật cả mình.
"Chị dâu sao vậy? Cơn giận to thế?"
"Cố Yên, em còn có mặt mũi mà nói câu này với chị à, chuyện tốt mà em làm, trong lòng em không rõ sao?"
"Tôi làm sao?" Cố Yên cũng làm ra vẻ mặt không biết gì.
"Chị cho em đi xem mắt, em đã làm cái gì? Hả? Em có dám nói không?" La Xuân Hương nổi giận đùng đùng, bây giờ không chỉ thất bại vụ làm ăn, đối phương còn đòi bồi thường một khoản kếch xù.
Cố Yên nghe thấy vậy, cô ấy nghĩ tới cái gì đó rồi nói: "À! Tôi nhớ ra rồi, tôi đã nói mấy câu nói thật. Anh ta trông sứt mẻ, lôi thôi lếch thếch, tướng ăn không đẹp... cũng không có gì nhỉ? Chắc không phải anh ta chỉ có mỗi một tí sức chịu đựng này chứ? Còn tố cáo với trưởng bối nữa hả? Đã bao nhiêu tuổi rồi, xem mắt thôi mà, đến mức đấy sao?"
"Cố Yên, em giả bộ hồ đồ với chị phải không? Em tìm người đánh anh ta ra nông nỗi đấy, anh ta đã gãy xương nhập viện rồi đấy!"
La Xuân Hương nổi giận đùng đùng nói.
Cố Yên nghe vậy thì nhíu mày, nhíu chặt chân mày.
Đánh người ư?
Cô ấy không có làm cái đó!
"Chị dâu, tôi là người dám làm dám nhận, tôi không cần phải lừa chị làm gì, đúng là tôi có chế giễu vài câu, nhưng động tay đánh người thì tôi không làm, chị đừng có mà ngậm máu phun người!" "Em không làm? Người ta luôn miệng nói là em tìm cô đồ đánh anh ta? Bây giờ con trai người ta nhập viện, xương sườn bị gãy, não chấn động nhẹ, một chân còn gãy nữa. Bồi thường chị không nói, mấu chốt là em có biết vụ làm ăn này quan trọng cỡ nào với anh cả em không? Em không giúp chị thì cũng thôi đi, em còn hại chị nữa đúng không hả?"
"Chị dâu, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy. Chị gọi người đó ra cho tôi, bà đây đối chất với anh ta!"
Cố Yên nóng tính, xắn tay áo lên.
Còn lâu cô ấy mới để người ta đổ oan, mấy hôm nay trong bụng còn đang đầy cơn tức đây này.
Không ngờ cái tên đó còn đặt chuyện hãm hại mình! "Người cũng bị đánh thành thế vậy rồi, em vẫn còn hung hăng như này, rốt cuộc trong mắt em có còn người chị dâu này nữa không hả?"