Mục lục
Vợ nhỏ, cuối cùng em đã lớn! - Hứa Minh Tâm (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Minh Tâm nhanh chóng vào thang máy. 

Cô đi tới tầng cao nhất, dễ dàng nghe thấy một giọng nữ lạ lẫm. 

"Trang trí thế này không được, sao lại làm không khí trầm lặng thế này, nhìn lạnh chết người rồi! 

"Khương Tuấn, phòng nước trà cũng sửa đi, sửa to một chút, lúc uống cà phê còn có đủ không gian nghỉ ngơi." 

"Phòng nghỉ ngơi này cũng không được, chiếc sô pha hay hết thành gỗ lim..." 

"Ai ya, tha hồ nói nói vui thật đấy!" 

203 

"Đại tiểu thư của tôi ơi, cô thật biết lấy tôi ra làm trò cười thật đấy, tôi đã ghi lại hết rồi." 

"Ngày mai tôi lại đổi ý tưởng nữa, anh có ghi cũng vô dụng. Haiz, anh Gia Huy cũng thật là, vứt tôi ở đây, mình thì chạy đi làm việc rồi, tôi có một mình chán thật đấy!" 

"Cô Hứa." 

"Cô Hứa gì?" 

Cô ta nhìn Khương Tuấn, không hiểu bỗng dưng anh ấy đang nói cái gì. 

Thấy ánh mắt của anh ấy vượt qua mình, dừng ở đằng sau cô ta, cô ta lập tức hiểu ra ngay, sâu kín xoay người lại. 

Cô ta liền nhìn thấy một cô gái mười tám tuổi, mặc áo len quần bò, chân đi một đôi giày trắng sạch sẽ. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, trắng trắng mềm mềm, làm cho người ta không nhịn được muốn nhéo cái khuôn mặt trẻ con của cô. 

Cô gái đáng yêu quá, phấn điều ngọc mài! 

"Cô Hứa? Cô chính là vị hôn thê của anh Gia Huy, Hứa Minh Tâm?" 

"Ừ, tôi là Hứa Minh Tâm, thế cô thì sao?" 

"Tôi á?" Cô ấy đảo mắt, bên trong tràn ngập tia láu lỉnh. Cô ấy mỉm cười, nói: "Tôi tên là Yên Yên, là thanh mai trúc mã của anh Gia Huy." 

Thanh mai trúc mã ư? Bốn chữ này nổ tung trong đầu, thân mình nhỏ xinh của Hứa Minh Tâm cũng không khống chế được mà run nhẹ. 

"Tôi... tôi chưa bao giờ nghe anh ấy nói về cô..." 

"Nhưng tôi lại nghe anh ấy nói về cô rồi đấy, chuyện của cô và anh ấy, tôi biết hết, thậm chí tôi còn biết anh ấy đã tặng cô hai đôi giày cao gót, một đôi màu đỏ, một đôi giày thủy tinh, đúng không?" 

"Cô... sao cô biết?". 

Hứa Minh Tâm rất ngạc nhiên, sắc mặt cũng tái đi vài phần. 

Tại sao cái gì Cố Gia Huy cũng nói cho cô ta biết! 

Cô nắm chặt nắm tay, kìm chế xúc động muốn bỏ đi của mình. 

Lần này, cô muốn đợi Cố Gia Huy đi ra, cho mình một câu trả lời hợp lý, để tránh anh lại bảo mình xử oan anh! 

Bây giờ không phải là cô xử oan cho người, là cái cô tên Yên Yên kia chính mồm nói, bọn họ là thanh mai trúc mã! 

Khương Tuấn nhìn hai người phụ nữ giương cung bạt kiếm, muốn khuyên giải. 

"Cô Yên Yên, cô đừng trêu cô Hứa nữa..." 

"Tôi nào có trêu? Chẳng nhẽ tôi không phải thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư của anh Gia Huy à? Hai chúng tôi, từ khi mặc quần thủng đít đã quen nhau rồi. Hồi nhỏ anh ấy không thích cười, dáng vẻ xụ mặt, anh chưa từng thấy, nhưng tôi thì thấy rõ rành rành." 

"Tôi là con dâu nuôi từ bé của anh ấy, chúng tôi phải ở bên nhau. Nếu không phải cô bất ngờ xuất hiện, tôi nghĩ chúng tôi đã kết hôn lâu rồi!" 

Hứa Minh Tâm nghe được những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, như là thoáng cái hút ra hết huyết sắc vậy. 

Bọn họ quen nhau từ nhỏ... 

Cô ấy là con dâu nuôi từ bé của anh ấy...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK