Hứa Minh Tâm cũng lúng túng rồi, cô không biết mình nên thiên vị về phía ai, nghiêng về phía ai thì cũng rất tàn nhẫn với người còn lại. Cô cũng không làm được công bằng công chính.
"Thư Hân... tớ cũng không biết phải làm như thế nào, tớ cũng rất hoang mang..."
Hứa Minh Tâm lẩm bẩm.
Mà lúc này, Lệ Nghiêm đã chạy tới giáo đường, nhưng lại là cảnh còn người mất.
Trước đó tân khách ngồi đầy ở sảnh, bây giờ... chỉ còn lại mục sư đang dọn đồ.
Dù sao thì ông ấy cũng là người ngoài, ông ấy đã chứng kiến vô số đám cưới, đây là lần đầu tiên ông ấy gặp phải cái tình huống này.
Lệ Nghiêm nắm chặt cánh tay của ông ấy, rồi nói: "Cô dâu đâu?"
"Cô dâu đã rời đi cùng với cậu ba Cố rồi, lúc đi còn khóc trông thương tâm lắm..."
Mục sư cũng cảm thấy không đáng cho Cố Yên, trước mặt bao nhiêu tân khách như vậy, thể diện mất sạch, còn là một cô gái nữa chứ, sao cô ấy chống đỡ được đây?"
E là thời gian nửa ngày này, tin chú rể bỏ chạy khỏi đám cưới đã truyền đi ầm ầm rồi.
Lệ Nghiêm nghe thấy lời này, trái tim hung hăng căng thẳng, anh ta quay người rời đi, anh ta muốn đi đến nhà họ Cố tìm Cố Yên.
Anh ta muốn gặp cô ấy!
Anh ta còn chưa đi xa, đã bị mục sư gọi lại.
"Anh Lệ, tôi người chứng hôn, tôi đã đọc lời thề của thượng đế. Còn anh... đã vi phạm lời thề, sẽ bị thượng đế trách phạt."
Lệ Nghiêm nghe thấy câu này, trái tim anh ta run lên.
Anh ta... đã vi phạm lời thề của Thượng Đế.
Quả là đáng phạt.
Lệ Nghiêm rời đi không thèm quay đầu lại, đi tới nhà cũ nhà họ Cố.
Lúc người gác cửa nhìn thấy Lệ Nghiêm, anh ta tràn đầy tức giận.
"Tôi muốn gặp Cố Yên, phiền anh thông báo một chút."
Nhưng mà, người đi ra không phải là Cố Yên, mà là Cố Gia Huy.
"Gia Huy, hiện giờ Cố Yên thế nào rồi?"
Anh ta nhìn Cố Gia Huy, vẻ mặt anh âm trầm, giống như ác ma đi ra từ địa ngục vậy.
Cố Gia Huy tiến lên, không thèm phí lời, anh thẳng tay đấm thẳng luôn.
Cú đấm này rất nặng, đấm lên má anh ta, khóe miệng lập tức chảy máu.
Lệ Nghiêm yên lặng nhận lấy, rồi dùng tay lau khóe miệng.
Anh ta nhìn máu ở đầu ngón tay, rồi nói: "Bây giờ Cố Yên đang ở đâu?"