"Con gọi tên mẹ được không?"
"Được, bọn họ đều gọi mẹ là Minh Tâm hoặc là Tâm Tâm, con thích cái nào?"
"Tâm Tâm."
"Thế sau này con cứ gọi mẹ là Tâm Tâm, mẹ gọi con là Cố Cố được không nào?"
"Thế sau này mẹ kết hôn với bố rồi, con cũng có thể gọi như thế sao?"
"Tùy ý, mẹ cũng rất thích."
"Thế Tâm Tâm có thể ngủ cùng con không?"
"Đương nhiên là được rồi, nhưng mà còn phải hỏi bố Cố của con đã, hỏi xem anh ấy có chịu không ấy."
Cố Cố nghe vậy thì chỉ nhìn về phía sau Cố Gia Huy đang trầm mặc.
Haiz?
Tại sao trông bố Cố không mừng vậy, là mình làm sai cái gì sao?
Cô bé bám ống quần của Cố Gia Huy, sau đó dè dặt nhìn.
"Bố Cố, được không?"
Cố Gia Huy hơi đau đầu, anh hoàn toàn không hạ được quyết tâm từ chối Cố Cố.
Nhưng mà Hứa Minh Tâm ngủ với Cố Cổ, thế anh phải làm sao? Phòng không gối chiếc à?
"Hay là, ba chúng ta ngủ chung?"
"Cái này hay! Cố Gia Huy, dù sao thì giường lớn của chúng ta cũng to, ở giữa thêm một cục nho nhỏ. Mẹ cũng muốn ngủ cùng với Cố Cổ, Cố Cố sức khỏe yếu, ôm vào nhất định rất thoải mái.
Bất đắc dĩ, Cố Gia Huy chỉ có thỏa hiệp đồng ý.
Sau đó Hứa Minh Tâm liền dẫn Cố Cố về phòng mình, bọn họ đã tắm xong từ lâu rồi, đã nằm lên giường rồi.
Cổ Cố đang chơi búp bê Baby, hình như là hồi nhỏ mỗi một bé gái đều không thoát được cái này.
Hứa Minh Tâm cũng ôn tập xong bài tập, sẵn sàng cho thứ hai nộp bài tập.
Cố Gia Huy tắm xong đi ra, Cố Cố quấn lấy anh, đòi anh kể chuyện.
Nhưng Cố Gia Huy đâu có giống người kể chuyện chứ.
Anh bị bắt cầm quyền truyện thiếu nhi, đọc to rõ ràng: "Sâu trong đại dương mênh mông, có một vương quốc người ca. Vương quốc có sáu cô gái xinh đẹp, nhất là cô gái nhỏ càng xinh đẹp hơn chị nhiều..."
Hứa Minh Tâm nghe thấy chương trình phát thanh chính tông này, cô lập tức kêu ngừng.
"Cậu ba Cố, có ai kể chuyện như anh không? Kể chuyện phải phải tình cảm và truyền cảm có được không hả?"
"Tình cảm và truyền cảm?"
Cố Gia Huy khẽ nhíu mày, anh cảm thấy rất có độ khó.
Anh hắng giọng, bắt đầu thử.
Anh đọc có hơi không được tự nhiên, Hứa Minh Tâm vẫn nén cười.
Cố Cố thì lại rất thích, ở bệnh viện sẽ có y tá kể chuyện cho cô bé, nhưng cô bé muốn người nhà kể chuyện cho cô bé nghe hơn.
Sau khi nàng tiên cá nghe xong, chàng trai cũng bắt đầu mệt rã rời.
"Công chúa nhỏ thật đáng thương... cuối cùng biến thành bọt biển, cũng không có ở bên hoàng tử..."
"Không, bọn họ đã ở bên nhau hạnh phúc, là bố đọc sai đó."
Cố Gia Huy dịu dàng nói, anh gạt sợi tóc xõa trước trận cho cô bé, nhìn khuôn mặt bằng bàn tay của cô bé.
"Thế... kết cục của câu chuyện đó là gì?"
"Hoàng tử đã nhận ra công chúa người cá ngày xưa đã cứu anh ta, tổ chức hôn lễ trên biển, cưới công chúa."
"Vậy... vậy thì tốt..."
Cuối cùng cô bé cũng ngủ thật say.
Cố Gia Huy đắp chăn cho cô bé, anh nâng mắt đối diện với tầm mắt của Hứa Minh Tâm, anh không kìm được hỏi: "Em đang nhìn gì vậy?"
"Không ngờ anh còn có một mặt này, tôi cứ tưởng cậu ba Cố trước nay luôn bá đạo, thỉnh thoảng dịu dàng đã hiểm lắm rồi. Không ngờ còn có lúc dịu dàng thế này, sao trước đây tôi không phát hiện ra nhỉ?"
"Em ghen à?"
"Đúng, anh chưa dịu dàng với tôi như vậy bao giờ." "Thế lần sau tôi cũng kể chuyện trước khi đi ngủ cho em nhé?"